“Các ngươi yêu cầu bản quân thu hồi mệnh lệnh như thế nào đây? Hay là muốn bản quân làm kẻ bội tình bạc nghĩa?” Phong Vô Uyên chậm rãi mở miệng, đưa mắt nhìn vài vị trưởng lão đang quỳ trên mặt đất.

Ai, mấy ông già này thật phiền toái….. Đầu óc không có chút tiến bộ, bảo thủ như vậy thực làm cho hắn đau cả đầu.

Bị Phong Vô Uyên nói như vậy, mấy vị trưởng lão đều lâm vào một trận bối rối.

Phong gia có chỉ, phối ngẫu phải là một đôi, thật tình yêu thương, có thể cùng nhau gắn bó suốt đời, không được hai lòng, hiện tại Phượng Quân nhà bọn họ đã đem Phượng hoàng con ăn đến tận xương, chuyện gì không nên làm cũng đã làm tất.

Nháy mắt, sắc mặt các vị trưởng lão đã chuyển thành màu gan heo.

Chiêu này của Phượng Quân quả nhiên là tuyệt (tuyệt: dứt khoát) a!!!

Nhìn đám lão nhân ủ rũ quay trở về, khóe miệng Phong Vô Uyên gợi lên chút ý cười đắc ý.

Bất quá, Phong Vô Uyên biết mấy lão nhân này tuyệt đối sẽ không thể để cho hắn dễ dàng toại nguyện như vậy.

Ai….. Vì cục cưng yêu quý của hắn, hắn cũng chỉ có thể gặp chiêu nào đánh chiêu đó.

Lúc Đoan Mộc Ngưng tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau, thân thể vẫn đau nhức như trước, nhưng không có cảm giác dính nhớp do mồ hôi của ngày hôm qua, hiển nhiên Phong Vô Uyên đã tắm giúp y rồi.

Nhớ tới chuyện tình phát sinh ngày hôm qua, Đoan Mộc Ngưng ôm chăn, đỏ bừng mặt, nhưng trên mặt lại hiện lên nụ cười nhu hòa.

Trong khi Đoan Mộc Ngưng đang ngồi ngẩn người ở trên giường, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, Phong Vô Uyên bưng một mâm đầy đĩa điểm tâm bước vào phòng.

“Ngưng Nhi tỉnh?”

“Vô Uyên…..” Nhóc con ôm chăn hơi sửng sốt, trên mặt lộ ra nụ cười khẽ.

Buông đống đồ trong tay, Phong Vô Uyên ngồi lên mép giường, ôm Đoan Mộc Ngưng vào lòng.

“Có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không có, ta tốt lắm.” Đoan Mộc Ngưng lắc đầu, sau đó dụi vào lòng Phong Vô Uyên, thẹn thùng.

“Không có việc gì thì tốt rồi.” Hôn nhẹ lên trán Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên ôm lấy y: “Ngưng Nhi đói bụng rồi, trước dùng cơm, sau đó cho ngươi một cái kinh hỉ.”

“Kinh hỉ?” Đoan Mộc Ngưng hai mắt sáng ngời: “Vô Uyên cho Đoan Mộc Ngưng cái kinh hỉ gì?”

“Ha ha, nhóc con đừng nóng lòng, dùng điểm tâm xong ngươi sẽ biết.” Đem Đoan Mộc Ngưng đặt lên ghế đệm, Phong Vô Uyên vuốt tóc y.

Vì chuyện kinh hỉ của Phong Vô Uyên, Đoan Mộc Ngưng lập tức dùng bữa sáng với tốc độ nhanh gấp vài lần so với bình thường, rất nhanh đã đem cả một tô cháo lớn ăn hết.

……

Đoan Mộc Ngưng dùng bữa xong, đôi mắt đen ngập nước liền nhìn Phong Vô Uyên, rõ ràng ý bảo mau cho y cái ‘kinh hỉ’ đó đi.

Phong Vô Uyên nhìn y nhẹ nhàng cười, ngoài phòng đột nhiên truyền đến một loạt tiếng chân chạy trên đất.

“Tiểu Ngưng!!” Cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, xuất hiện khuôn mặt tươi cười của Mộ Niệm Hựu.

“Tiểu Niệm Niệm!!” Thấy người chạy vào, Đoan Mộc Ngưng hai mắt sáng ngời, nhảy bổ ra, lại bởi vì thân thể có vấn đề, cho nên khựng lại một chút mới bay qua.

“Cẩn thận.” Mộ Niệm Hựu đúng lúc tiếp được cái người đang nhảy bổ vào mình.

“Hì hì…. Tiểu Niệm Niệm.” Đoan Mộc Ngưng ôm Mộ Niệm Hựu, trên mặt tràn đầy ý cười sáng lạn: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Ta nghe nói ngươi không có việc gì, đã về lại Phượng tộc, ta đương nhiên bảo Trừng chạy tới đây.” Nhìn bộ dáng tràn đầy tinh thần của Đoan Mộc Ngưng, lo lắng trong lòng Mộ Niệm Hựu cuối cùng cũng buông xuống: “Bất quá Tiểu Ngưng, bộ dáng ngươi sao lại quay trở về bộ dáng mười lăm tuổi a?”

“Ta cũng không biết, lúc ta trở về hiện thế một chuyến, liền biến lại thành bộ dáng mười lăm tuổi, sau đó lại quay trở về đây với Phong Vô Uyên cũng không biến thành đứa nhỏ nữa.” Kéo Mộ Niệm Hựu vào trong ngồi.

Nào biết Đoan Mộc Ngưng vì quá vui vẻ mà quên mất cái mông của mình đang trong trạng thái ‘tổn thương’, đột ngột ngồi xuống khiến nhóc con đau đến nhảy dựng lên.

“Đau đau……”

“Tiểu Ngưng, ngươi làm sao vậy? Có phải bị thương rồi không? Có nghiêm trọng không?” Mộ Niệm Hựu bị phản ứng của Đoan Mộc Ngưng giật mình, vội vàng đỡ lấy y.

“Không, ta không sao….” Khuôn mặt nhỏ nhắn xoát cái đỏ bừng, Đoan Mộc Ngưng lắc lắc tay, chậm rãi ngồi xuống.

Lúc nãy không cảm thấy đau lắm, còn tưởng rằng không sao, ai mà ngờ…..

Dù gì thì y cũng không thể nói cho Tiểu Niệm biết, y và Phong Vô Uyên làm chuyên thân mật mới bị như vậy a……

Đoan Mộc Ngưng tuy đơn thuần, nhưng cũng biết cái loại chuyện khuê phòng chỉ có hai người này là không thể nói cho người khác nghe.

“Không có việc gì là tốt rồi.” Mộ Niệm Hựu xác định mấy lần Đoan Mộc Ngưng không bị thương, mới dần yên tâm.

Hai người ngồi xuống một lúc, Phong Vô Uyên đã đem một bình trà lài đến.

“Đây là trà xanh mang về từ hiện thế, Ngưng Nhi nói ngươi sẽ thích.” Đem ấm trà và chén đặt lên bàn, Phong Vô Uyên thản nhiên cười khẽ: “Niệm Hựu phiền toái ngươi chiếu cố Ngưng Nhi một chút, ta và Nguyệt Trừng có công sự cần thương lượng.”

“Ta biết rồi, Phong ca ca cứ làm việc đi.” Mộ Niệm Hựu ngọt ngào cười, cầm lấy ấm trà rót ra chén cho mình và Đoan Mộc Ngưng.

Có Mộ Niệm Hựu làm bạn với Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên cũng yên tâm đi giải quyết tộc vụ, như vậy sẽ không khiến cho nhóc con nhàm chán đến chạy nghịch lung tung.

Trải qua chuyện đêm qua, Phong Vô Uyên luyến tiếc để nhóc con phải bị thương vì đi nhiều a.

Sau khi Phong Vô Uyên rời khỏi, Mộ Niệm Hựu trừng mắt nhìn Đoan Mộc Ngưng: “Tiểu Ngưng, ta sao lại cảm thấy Phong ca ca hôm nay đặc biệt vui vẻ, có phải có chuyện tốt gì đã xảy ra hay không?”

“Ách…..” Đoan Mộc Ngưng nghe vậy, khóe miệng giật giật, sau đó lắc tay: “Không có, không có, không có chuyện gì hết…. Đúng rồi, Tiểu Niệm, ta có một cái kinh hỉ cho ngươi nga!”

“Cái gì vậy?” Bưng ly trà nóng lên uống một ngụm, con ngươi đen của Mộ Niệm Hựu lóe ra ánh sáng tò mò.

Đoan Mộc Ngưng luôn luôn tinh quái, lần này không biết lại giở trò gì.

Nghĩ nghĩ, đôi mắt thỏ con của Mộ Niệm Hựu bắt đầu chớp chớp.

“Chờ tí!!” Cố nhịn cảm giác đau đớn ngay mông, Đoan Mộc Ngưng đi vào phòng ngủ, rất nhanh liền đem ra cho Mộ Niệm Hựu một thứ rất quen thuộc.

Máy quay phim.

“Tiểu Ngưng, ngươi đây là…. Muốn quay phim sao?” Thật sự là không thể tưởng tượng được Đoan Mộc Ngưng trở lại hiện thế lại mang cái này quay về, quả nhiên là đứa nhóc mê máy móc a.

“Không phải muốn quay phim, là muốn đưa cho ngươi xem.” Thật cẩn thận ngồi trở lại trên ghế, Đoan Mộc Ngưng điều chỉnh máy quay phim sau liền giao cho Mộ Niệm Hựu.

Nhìn trên vẻ mặt tươi cười sáng lạn của Đoan Mộc Ngưng, Mộ Niệm Hựu tiếp nhận máy quay.

Nhưng mà, khi ánh mắt y nhìn vào trong màn hình máy quay, biểu tình lập tức cứng đờ.

Bên trong, chính là một phu nhân vẻ mặt tiều tụy, khóc đến cả hai con mắt đỏ bừng lên.

“Mẹ…..” Khẽ gọi, Mộ Niệm Hựu trào nước mắt: “Vì sao mẹ lại…..”

[Niệm Hựu, con của ta, mẹ thực xin lỗi ngươi.] Mộ phu nhân trong máy quay lau nước mắt, chậm rãi nói: [Theo lời của Đoan Mộc, ta biết ngươi đang ở thế giới kia, ngươi ở đó có tốt không, sống vui vẻ không? Ta rất muốn tự ngươi trả lời cho ta biết…. Có lẽ những chuyện vừa qua, những chuyện ngươi hiểu lầm, có lẽ rất kỳ quái, nhưng mà Niệm Hựu…..] Mộ phu nhân trong màn hình lau khô nước mắt, trên mặt mang theo tia cười nhẹ nhàng: [Mẹ ở đây muốn nói cho ngươi biết, chúng ta có rất nhiều con, nhưng mẹ và ba yêu thương nhất chính là con, các anh chị của ngươi đều bị ba và mẹ nghiêm khắc quản chế, nhưng ngươi…. Mẹ và ba muốn ngươi tự to tự tại mà lớn lên, tự mình chọn lựa con đường tương lai của mình, nhưng lại không hề thổ lộ tình cảm cho ngươi biết, cho nên ngươi cảm thấy chúng ta không yêu không thương ngươi….]

Nhìn Mộ phu nhân trong màn hình, nước mắt Mộ Niệm Hựu từng giọt từng giọt chảy xuống.

“Mẹ…. Nguyên lai hết thảy đều là hiểu lầm…..” Nước mắt không khống chế được chảy dài, nhưng khóe miệng Mộ Niệm Hựu vẫn cong lên: “Mẹ yêu ta….. Mẹ, thực xin lỗi…… Thực xin lỗi….. Cám ơn ngươi…..”

Nhìn Mộ Niệm Hựu cúi đầu nức nở khóc, Đoan Mộc Ngưng giang tay đem y ôm vào lòng an ủi: “Ngày đó ta thấy mẹ ngươi ở trên tin tức, liền đến nhà ngươi một chuyến, không nghĩ đến mẹ ngươi vẫn còn khóc…. Cho nên ta liền đem chuyện ngươi và Hồ Ly ca ca ở đại lục Thiên Vực nói cho nàng, nàng khóc rất thương tâm, sau anh của ngươi đã nghĩ ra biện pháp này, quay cho ngươi một đoạn phim.”

“Cám ơn ngươi…. Cám ơn Tiểu Ngưng ngươi đã vì ta, về đến hiện thế, còn không quên giúp ta.” Mộ Niệm Hựu nín khóc ôm lấy Đoan Mộc Ngưng mỉm cười.

“Đương nhiên, chúng ta là bạn tốt mà.” Đoan Mộc Ngưng nắm tay Mộ Niệm Hựu: “Ngươi không phải biết tin ta trở về liền chạy tới đây sao?”

“Ân, chúng ta là bạn tốt.” Mộ Niệm Hựu gật gật đầu, ánh mắt nhìn lại hình ảnh mẹ đang lau nước mắt, khóe miệng gợi lên tia cười khẽ.

Mẹ….. Có đoạn phim ngươi nói này là đủ rồi, ta ở đây rất hạnh phúc.

Mẹ, ba, anh, chị, Niệm Hựu vẫn rất yêu các ngươi.