Sau khi họ đi, bầu không khí rơi vào tĩnh lặng.

Cố phu nhân hít sâu vào một hơi điều chỉnh tinh thần, ngẩng mặt nói với Tư Ngụy Minh.
"Thật xin lỗi.

Là tôi không thể nuôi dạy con cái tốt, xin anh thông cảm."
Chứng kiến hết tất cả mọi chuyện, ông ta cũng hiểu phần nào cái khó xử của bà ấy.

Tuy nhiên chấp niệm với chuyện hôn ước liên minh này Tư Ngụy Minh vẫn chưa bỏ cuộc.
"Cố phu nhân, con bé Cố Nguyệt còn trẻ nên chưa hiểu chuyện là bình thường.

Chờ đến khi cha con bé về nước chắc có khi có thể khuyên ngăn nó mà."
Bà lắc đầu.
"Ông ấy mới chính là người chiều chuộng nó thành cái loại này.

Vô ích thôi!"
Tư Cảnh Vực chán chường không muốn ở đây nữa.


Trước khi đi để lại một câu:
"Cố phu nhân, cần gì phải cố chấp chia cắt đôi uyên ương như vậy? Tôi xem Cố Nguyệt như em gái còn Hoàng Phong như người anh em của mình.

Tôi thấy hai người họ đến với nhau rất tốt, Cố Nguyệt không cần phải liên hôn với nhà họ Tư chôn vùi hạnh phúc của mình làm gì."
"Nói xằng nói bậy gì vậy?"
Tư Ngụy Minh gằn giọng quát hắn.

Tư Cảnh Vực như thể chẳng quan tâm, một cái liếc mắt cũng chẳng nhìn đến ông ấy, thẳng thừng rời khỏi đây.
...
Nhìn vào đồng hồ ở trên tay, mới hơn chín giờ tối, Tư Cảnh Vực cảm thấy thời gian còn rất nhiều, đã thế mai lại là ngày cuối tuần, hắn quyết định lái xe đến gặp Diệp Noãn.
"Không còn sớm nữa, anh đến tìm tôi có chuyện gì?"
Diệp Noãn cau mày nhìn người đàn ông trước mặt.

Rõ ràng hai tiếng trước nói có việc đột suất cần rời đi gấp, vậy mà gần nửa đêm rồi lại đến gõ cửa tìm cô.
Tư Cảnh Vực tựa người vào mui xe, trên tay rít một điếu thuốc hương vị bạc hà.

Thấy cô xuống hắn ngay lập tức dập điếu thuốc đi, khoé môi nhếch lên để lộ nụ cười hiếm thấy, ánh mắt dịu dàng dán trên khuôn mặt kiềm diễm.
"Vẫn còn sớm mà! Với lại mai là cuối tuần không phải đến công ty làm cho nên anh muốn dẫn em đến một nơi này!"
Diệp Noãn nhìn sắc mặt của người đàn ông, trong lòng ngờ vực trước hành động thất thường, do dự định lấy lý do từ chối nhưng Tư Cảnh Vực không nói năng gì thêm mà trực tiếp mở cửa xe mời cô lên.

Diệp Noãn ngoảnh mặt về phía sau, ngước mắt lên nhìn về phía phòng của con trai mình.

Thấy tắt điện tối om, chắc chắn thằng bé đã lên giường chìm vào giấc ngủ, lúc bấy giờ Diệp Noãn mới an tâm bước lên xe.
Tư Cảnh Vực ngồi vào ghế lái chính, toàn thân trên hắn hơn rướn về phía Diệp Noãn, tốt bụng giúp cô thắt an toàn.
Hành động bất thình lình này khiến cho hai bên gò má của Diệp Noãn bỗng chốc ửng hồng, hai tay căng thẳng cuộn tròn thành đường quyền đặt trên đùi.
Người đàn ông cong môi để lộ nụ cười hoàn mĩ, sau đó khởi động lái xe rời khỏi đây.
"Chiếc váy này rất hợp với em."
Diệp Noãn có chút gượng gạo, sau cùng mỉm cười khẽ cảm ơn hắn một tiếng.
Chiếc váy này cô được đồng nghiệp tặng quà sinh nhật trễ.

Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, Diệp Noãn liền đi tắm rửa để gột sạch những bụi bẩn bám trên người, sau đó mặc thử chiếc váy được thiết kế theo phong cách châu Âu kia.

Mặc chưa đầy mười phút, Diệp Noãn nhận được cuộc điện thoại từ phía người đàn ông.

Cô không muốn quá khứ ngày đó lặp lại thêm lần nữa, không chậm trễ thêm giây phút nào mà tức tốc chạy xuống dưới nhà.
Tư Cảnh Vực đưa cô đến khu biệt thự sa hoa nằm ở phía ngoại thành, nơi mà một tuần hắn đến sinh sống hai đến ba ngày sau đó lại trở về biệt thự nằm trong nội thành.
Vừa đến nơi, Diệp Noãn trầm trồ trước cảnh sắc đẹp lạ nơi đây.
Căn biệt thự nhưng nằm giữa thảm cao nguyên, xung quanh được lát nền cỏ nhân tạo.

Lối từ cổng dẫn vào trong hiên nhà bao phủ một lớp đã được mài mịn, hai bên đường trồng hoa hồng cùng hoa mẫu đơn để làm nền cho vẻ đẹp thần bí.

Diệp Noãn nhìn sơ qua đã đoán được căn biệt thự này được thiết kế theo kiểu dáng Châu Âu, ắt hẳn người đàn ông đã cất công mời kiến trúc sư bên Pháp về thiết kế cho căn biệt thự này.
Bước vào bên trong, căn biệt thự hệt như lạc vào mê cung không tìm được đường thoát.

Tư Cảnh Vực dẫn cô tham quan một vòng, thi thoảng bắt gặp một vài người đang đi canh gác.
Diệp Noãn có cảm giác như ánh mắt dị thường của mấy người vừa rồi cứ dán lên người mình, hỏi ra mới biết cô là người phụ nữ đầu tiên được hắn ta dẫn đến đây.

Và nơi chốn đẹp chưa tiên cảnh này không hề có bóng dáng của người giúp việc nữ.
Đến khuôn viên, Diệp Noãn cảm thấy khớp chân rã rời, đi bộ gần năm phút qua vẫn chưa hết một phần ba căn biệt thự.

Hai bên thái dương của cô nhễ nhại mồ hôi, thở không ra hơi mà vội tìm tạm chỗ ngồi.
Cũng may cạnh đài phun nước có chiếc xích đu, Diệp Noãn ngay lập tức ngồi xuống, thở dài một cái như trút bỏ cảm giác mệt mỏi đang có trong người.
Tư Cảnh Vực im lặng nhìn cô một hồi lâu, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Ánh trăng vằng vặc lơ lửng trên nền trời đen vô tận, chiếu ánh sáng huyền ảo xuống dưới trần gian, soi rõ từng đường nét trên khuôn mặt người đàn ông.


Ngũ quan cương nghị, ánh mắt đào hoa nhìn lấy người phụ nữ không rời.
Diệp Noãn đang hưởng thụ bầu không khí trong lành nơi đây, bỗng nhiên phần cổ của cô truyền đến một cảm giác mát lạnh.

Cô bàng hoàng mở mắt ra, theo phản xạ có điều kiện mà liếc nhìn về phía dưới.

Đập vào mắt Diệp Noãn là một sợi dây chuyền bạc đắt giá.
"Đây...!đây là..."
Diệp Noãn phút chốc toàn thân run rẩy, tay đưa lên chạm vào thứ vật mà người đàn ông vừa đeo cho mình.
Mặt dây chuyền được thiết kế theo hình chìa khoá đính kèm viên kim cương tám cara.

Diệp Noãn đã từng xem qua chiếc vòng này ngay sau như người sáng lập công bố sản phẩm.

Giá trên thị trường xấp xỉ ba mươi ba nghìn chín trăm mười chín phẩy chín mươi hai đô la Mỹ (33.919,92$ ≈ 800.000.000 VNĐ).

Tư Cảnh Vực cúi xuống hôn lên bờ vai gợi cảm của cô, chất giọng mềm mại thoát ra khỏi cuống họng.
"So với chiếc váy, món đồ anh tặng trông hợp với em hơn!".