"Thư ký Diệp, thịt bò ở đây rất tươi, cô ăn thử miếng này đi!"
Đáy mắt Diệp Noãn hơi ánh lên khó nói.

Biết rằng cô ấy có ý tốt, nhưng thật tiếc cô không ăn được thịt bò.

Miếng thịt sốt vừa được gắp vào bát của Diệp Noãn, cô còn chưa kịp lên tiếng thì người khác đã lên giọng nặng nề.
"Ai bảo em lanh lẹ đến thế chứ? Lo ăn phần của mình cho tốt vào, cô ấy có tay có chân, không mượn em quan tâm."
Bỗng dưng bị hắn hằng học với mình.

Cố Nguyệt chẳng hiểu gì tròn mắt nhìn.

Diệp Noãn cũng khá bất ngờ, nhớ đến ở Los Angeles hắn và cô đã ăn cùng nhau vài lần, chuyện cô không ăn được thịt bò, hắn cũng biết.

Nhưng Cố Nguyệt chỉ là không biết nên vô tình gắp cho cô thôi, hắn có cần phải phản ứng cọc cằn với cô ấy như vậy không.
"Cố tiểu thư, cảm ơn cô đã quan tâm.

Tôi không ăn được thịt bò mong cô thông cảm."
"Thế sao? Xin lỗi, tôi vô ý quá!"

Cố Nguyệt mang theo sự lo sợ đưa mắt nhìn sắc mặt Tư Cảnh Vực, hắn đang gọi người phục vụ lấy một bộ bát đũa mới cho Diệp Noãn, lại nhìn đến Diệp Noãn bằng ánh mắt khó hiểu.
Nhìn vào sâu trong đôi mắt đó, Diệp Noãn cảm giác bản thân mình bị một thế lực nào đó thôi miên, ngay lập tức cô giật mình hoàn hồn, ngay sau đó đón nhận bộ bát đũa mới từ tay phục vụ, chủ động gắp món mà mình ăn được vài bát.
Nhưng không hiểu sao, tâm trí cô không sao quên được ánh nhìn vừa nãy mà người đàn ông nhìn mình.

Lẽ nào hắn ta không hài lòng về câu trả lời của cô chăng?
Ngẫm lại đi, một bên là bà mẹ đơn thân, bên còn lại đã có vị hôn thê vừa xinh đẹp, hiền hậu lại còn giỏi giang, lấy lý do gì hắn ta lại giở thói gian gian díu với cô?
Tư Cảnh Vực dường như cũng cảm nhận được tâm trạng rối rắm của Diệp Noãn, hắn khẽ hắng giọng một cái, đầm đũa trên tay, gắp vào bát Diệp Noãn những món mà cô ăn được.

Hắn đặt miếng sò điệp nướng tỏi cuối cùng vào bát, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm với khuôn mặt đang cúi gằm xuống của Diệp Noãn, chất giọng thoát ra khỏi cuống họng cũng dễ nghe hơn trước.
"Ăn đi! Tôi không muốn người ta đánh giá bản thân không tốt với thư ký của mình.

Đặc biệt là dạo này trông cô tiêu hao đi rất nhiều, tôi không thích bị gắn mác vắt kiệt sức lao động của nhân viên.”
Diệp Noãn trừng mắt nhìn người đàn ông vài giây, cô không muốn kì kèo tốn thời gian với hắn ta nữa, lập tức cúi xuống gắp từng đũa to thức ăn vào miệng, trong lòng thầm chửi hắn ta là đồ đáng ghét.
Cố Nguyệt chống hai tay trước cằm, ánh mắt dõi theo từng nhất cử nhất động của cặp đôi trước mặt.
Chân mày của Cố Nguyệt nhướng lên tỏ vẻ không mấy thiện cảm trước tình huống này, song con mắt chất chứa suy tư nhìn đăm chiêu vào gương mặt điển trai của Tư Cảnh Vực.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần Tư Cảnh Vực bất chợt đổ chuông, hắn rời khỏi bàn ăn, láng lại một chỗ không ồn ào mà nghe máy.
Cố Nguyệt vẫn duy trì nụ cười dịu nhẹ trên môi, nói với Diệp Noãn:
“Thư ký bên cạnh làm việc trước giờ với Vực không nhiều nhưng tôi thấy anh ấy đối xử với cô là tốt nhất!”
Diệp Noãn sợ rằng Cố Nguyệt đã nghi ngờ quan hệ của hai người họ, cô nhấp một ngụm nước, sau đó trả lời:
“Có lẽ cô không thường thấy cách Tư tổng đối xử với mấy người trước kia nên nghĩ vậy thôi.

Đúng như câu nói vừa nãy của cô, Tư tổng đối xử với nhân viên nào cũng tốt thế đấy."
Nghe Diệp Noãn khéo léo đáp lại trước lời nói của mình, Cố Nguyệt che miệng cười, song vẫn giữ ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía cô.
“Cô thật tài giỏi, tôi khâm phục tài năng của cô.”
“Cảm ơn cô đã khen!”
Tư Cảnh Vực trao đổi gì đó với bên đối tác, phải mất hơn mười phút sau hắn mới quay lại.

Khoảng thời gian ngắn ngủi này đã tạo cơ hội cho hai người phụ nữ trò chuyện với nhau.
Hắn ngồi xuống bàn, thúc giục hai người phụ nữ tiếp tục dùng bữa.

Nhưng người đàn ông đáng ghét này không bỏ được thói xấu của mình, quan tâm chăm sóc vị hôn thê của mình thì ít nhưng để tâm tận tình đến cô thư ký của mình thì nhiều.
Tư Cảnh Vực biết rõ thói quen ăn uống của Diệp Noãn, ánh mắt luôn thường trực nhìn về phía cô.
Ngày hôm sau, Cố Nguyệt tiếp tục đến công ty gặp Tư Cảnh Vực.

Cố Nguyệt chờ đợi hắn gần một tiếng.

Sau khi hắn vừa kết thúc cuộc họp đầy căng thẳng, cô ấy ngay lập tức chạy đến bên cạnh, hai tay ôm chặt lấy một bên tay của Tư Cảnh Vực.
“Vực, hôm nay chúng ta cùng nhau dùng bữa trưa nhé!”
Tư Cảnh Vực thở dài, tay đưa lên day day hai bên thái dương.
“Em mới biết một nhà hàng ở gần đây có một món nướng rất ngon, mình đi ăn nhé.”
Hắn đưa tay còn lại lên gỡ bỏ bàn tay mảnh khảnh đang đeo bám trên người mình.
“Hôm qua mình đã dùng bữa rồi mà!”
“Vực, mẹ em muốn anh để nhà dùng bữa, hay giờ mình cùng…”
Cố Nguyệt chưa nói hết câu, đã bị Tư Cảnh Vực lên tiếng cắt ngang lời thoại:
“Anh hiện tại đang rất mệt.

Có gì tối anh sẽ đến, giờ anh muốn nghỉ ngơi.”
Cố Nguyệt đang muốn nài nỉ thêm, nhưng lại bị người đàn ông dứt khoát từ chối.

Cô đành mang bộ mặt u sầu rời khỏi công ty, đến nhà hàng tự dùng bữa một mình.
Cố Nguyệt chọn ngồi ở một góc ít chú ý đến, nhưng view cảnh lại cực kỳ sinh động, ngồi ở đây có thể ngắm nhìn được toàn cảnh thành phố nhộn nhịp.
Mười lăm phút sau, món ăn Cố Nguyệt gọi đã được bày ra bàn, cô ngồi cô đơn một mình dùng bữa, nét mắt hiện tại vẫn vương nỗi buồn sầu.
Bỗng nhiên ánh mắt của Cố Nguyệt nhìn về phía bàn số hai mươi sáu, khoảng cách của cô giữa chiếc bàn đó cũng khá xa.

Nhưng Cố Nguyệt vẫn nhận rõ ra cặp đôi đang cùng nhau dùng bữa, đó chẳng phải là vị hôn phu Tư Cảnh Vực cùng với cô thư ký của hắn Diệp Noãn sao?
Toàn thân Cố Nguyệt cứng đờ tại chỗ.

Từ sâu trong đáy lòng truyền đến một cảm giác khó chịu tột cùng, song cô tự an ủi rằng đó chỉ là sự quan tâm của cấp trên dành cho cấp dưới...

Lúc này, màn hình điện thoại của Cố Nguyệt phát sáng.

Trên màn hình hiển thị đoạn tin nhắn, là bạn thân cô gửi đến.
“Thế nào rồi? Buổi hẹn hò tốt chứ?”
Cố Nguyệt hít một hơi thật sâu, cố gắng thả lỏng cơ thể.

Cô cầm máy lên mở khoá, phải hồi lại tin nhắn của bạn mình.
“Anh ấy bận mất rồi!”
Chỉ vài giây sau, đầu dây bên kia gửi đến một tin.
“Cậu đó nha, đã bảo bao nhiêu lần rồi! Phải quan tâm với người mình yêu thật nhiều vào, nếu cậu cứ không dứt khoát thổ lộ tình cảm của mình, cậu sẽ bị mất anh ta như chơi đó! Cho dù cậu với anh ta có mối hôn sự, nhưng chỉ cần anh ta rung động trước một người phụ nữ khác, lập tức anh ta sẽ tìm đủ mọi cách để huỷ bỏ hôn ước đó.”
Đọc đoạn tin nhắn này, Cố Nguyệt không thể kìm nén được cảm xúc trong người mình.

Bờ vai thanh mảnh run lên, ngón tay run rẩy cố gắng gõ từ chữ.
“Anh ấy sẽ không như vậy…”
“Ôi dào, khó nói trước được lắm bạn yêu của tôi ơi! Đàn ông mà, cứ thấy của mới, ngon lạ là vội vàng chốt đơn luôn.

Mình nhắc cậu vậy thôi, cậu vẫn nên để ý đến hành động của chồng tương lai của mình, bằng không là sẽ bị người khác giật mất đó.”.