Sở cảnh sát.

Có thể vì ngồi một tư thế nghiêm túc đã lâu, ông cảnh sát mệt nhoài nhướng vai lên một cái, uể oải nói:
"Các người đánh nhau gây mất trật tự công cộng đến nổi nhân viên quản lý phải nhờ đến chúng tôi can thiệp là mức độ khá nghiêm trọng rồi đấy.

Số tiền phạt của các người sẽ không ít đâu."
Từ Viễn cười nịnh bợ, hắn ta đã đôi ba lần gặp qua vị cảnh sát này cũng được tính là quen biết.

Cúi đầu nói nhỏ vào tay ông ta đề phòng mọi người xung quanh nghe thấy.

"Anh Trần à, chuyện này chỉ là mâu thuẫn giữa phụ nữ và phụ nữ với nhau, anh nói có gần gắt gao như vậy không? Bữa nào em mời anh vài chung rượu miếng bánh.

Anh hãy nể giao tình của chúng ta mà xem xét đi."
Sở Thanh Thanh ôm cái mặt sưng húp của mình trừng mặt chỉ thẳng vào mặt Diệp Noãn.

"Là cô ta động tay động chân với tôi trước.

Anh Trần à, tôi chỉ là tự vệ chính đáng thôi.

Cô ta đời tư không trong sạch còn có thối côn đồ thích đánh người nữa, thả cô ta ra chắc chắn sẽ gây ra nhiều chuyện không hay.

Hay là anh nhốt cô ta lại đi, càng lâu càng tốt để tránh hậu hoạ sau này."
Từ Viễn cũng phụ họa theo vài câu:

"Đúng đó anh Trần, người phụ nữ đó là người yêu cũ của tôi.

Lúc trước tôi bị cô ta trơ trẽn cắm sừng nên mới chia tay cô ta.

Bây giờ gặp lại, cô ta vốn có tư thù riêng với tôi và Thanh Thanh nên ra tay muốn đánh người là đánh thế này.

Anh xem đi, bạn gái của tôi bị cô ta đánh đến thương tích đầy người rồi, biết bao giờ mới bình phục lại đây? Là cô ta có tội, chúng tôi không có."
Bọn họ anh nói một câu tôi nói một câu.

Sự đau lòng giả dối của Từ Viễn rất thành công khắc họa hình ảnh của Diệp Noãn trở nên lỗ mãng đê hèn.

Cô chẳng buồn nói câu nào mặc bọn chúng bịa mình thành cái dạng gì.

Bởi cô biết bọn họ và người cảnh sát họ Trần đó quen biết nhau nên cô thế nào cũng chịu thiệt.

Dính đến cảnh sát thì hơi rắc rối, công việc của cô sẽ bị ảnh hưởng nặng.

Diệp Noãn lúc này tự trách bản thân lúc đó thật đường đột chỉ làm theo cảm tính mà không nghĩ đến hậu quả về sau.

Cảnh sát Trần xua tay.

"Được rồi được rồi, tôi biết hai người vô tội.

Là thế này cô Diệp, là cô hành hung người khác, hai người này mới tự vệ đánh trả ngược lại.

Người có tội là cô, cho nên cô sẽ bị tạm giam."
Diệp Noãn hé môi cười nhạt.

"Ông đùa đó à? Tôi chỉ làm cho bọn họ trầy xước như mèo quào chút thôi cũng phải tống vào tù? Ông không học luật hay là già cả rồi lú lẫn? Còn có… ông chưa lấy lời khai của tôi đã vội kết luận, ông làm cảnh sát kiểu gì vậy?"
Thái độ cô cứng rắn như thế làm ông ta tức giận trợn mắt dữ dội.

Cô thế mà nói ông ta không học luật, già cả lú lẫn.

Con ranh này được lắm, tao sẽ cho mày nếm trải mùi vị khi dám hỗn láo với tao!
Ông ta gằn giọng:
"Đã đến đây rồi mà còn dở cái giọng đó, cô coi đây là chỗ nào? Tôi càng thấy hai người này nói đúng, loại phụ nữ như cô nên tống vào tù sớm."
Ông ta liếc mắt đến hai vị cảnh sát nữ ra hiệu.

"Mau bắt cô ta đưa vào trại giam."
Hai vị cảnh sát nữ nhìn nhau có chút quái lạ.

Chỉ là xích mích đánh nhau trầy da một chút đã đưa người vào tù thật không thích hợp chút nào nhưng lệnh sếp lớn khó cãi, bọn họ nào dám hó hé nửa, lời làm theo lệnh ông ta.


Bên này vẻ mặt của Từ Viễn và Sở Thanh Thanh hả hê không thôi.

Cuối cùng thì Diệp Noãn cũng đã chịu thiệt.

Bọn họ sẽ đút lót một khoảng tiền để người ở trong "chăm sóc" Diệp Noãn cho thật tốt.

Diệp Sở An từ bên ngoài chạy vào thấy cảnh mẹ bị bắt liền đẩy mạnh tay của mấy cô cảnh sát đang chạm vào người Diệp Noãn ra, hét lên:
"Không được đụng vào mẹ tôi!"
Cảnh sát nữ không kiên nhẫn với cậu, lạnh giọng đe dọa.

"Nhóc mau tránh ra, nếu không nhóc cũng sẽ bị nhốt chung với mẹ mình đấy."
"Mẹ tôi không có tội nhốt gì mà nhốt? Cảnh sát các người đều bị khiếm khuyết trí tuệ hết nên không nghĩ tới việc check camera của trung tâm thương mại đó à? Bà cô đó kiếm chuyện trước với mẹ con tôi.

Nói tới tác động vật lý thì bà cô đó hất tay xém làm tôi ngã trước tiên."
Sở Thanh Thanh chột dạ xanh mặt, lắp ba lắp bắp:
"Thằng… thằng con hoang này nói dối giống hệt mẹ nó, anh… anh Trần đừng tin."
Ông ta càng thêm cao giọng:
"Mau bế thằng nhóc kia quăng qua một bên rồi đưa cô ta vào trong nhà tù."
Cho dù suy nghĩ có trưởng thành bao nhiêu thì điều không thể phủ nhận được đó là Diệp Sở An vẫn còn bé nhỏ, không đọ sức nổi với bọn người này được.

Một cái nhấc đã bị nhân viên cảnh sát nam bế bổng lên, không ngừng vùng vẫy.

Diệp Noãn lần nữa bị bắt lấy.

Cô lườm bọn cẩu nam nữ với tên cảnh sát công tư lẫn lộn kia.

Thấy ánh mắt của cô, ông cảnh sát càng thêm tức giận lên giọng thị uy:
"Còn không mau đưa cô ta đi?"
Hai nữ cảnh sát sợ hãi vâng dạ rồi lôi cô đi.


Diệp Noãn vẫn chẳng thể hiện chút run sợ nào, cô không tin tên cảnh sát họ Trần kia có thể nhốt cô lâu dài.

Cùng lắm là một tuần lễ.

Điều cô chạnh lòng đó chính là Diệp Sở An, sợ rằng không có cô cậu sẽ bị bọn cẩu nam nữ hãm hại.

Biết rằng nhóc nhà cô rất tinh ranh không dễ bị bắt nạt nhưng với tâm thế của một người mẹ, Diệp Noãn không thể an tâm hoàn toàn.

"Ai dám động vào người của tôi, tôi sẽ cho kẻ đó chết không yên ổn."
Bỗng một giọng nam nhân mang theo khí khái trầm trầm, uy quyền bật nhất vốn có chui vào tai mọi người ở đây.

Bóng dáng lẫm liệt xuất hiện, hào quang bao quanh hắn khiến mọi người trong sở cảnh sát trố mắt nhìn đầy sợ hãi.

Mấy cô cảnh sát nữ không giấu nổi vẻ mặt thẹn thùng khi thấy người đàn ông nhan sắc đẹp như một tác phẩm được điêu khắc tỉ mỉ.

Khuôn mày hắn dày rậm, sóng mũi thẳng cao, đôi môi nghiêm nghị đầy quyến rũ câu hồn người khác.

Tổng quan tỉ lệ khuôn mặt rất nét, cuốn hút khó tả.

Hắn không những có khí chất lạnh lùng mà pha thêm chút phong nhã của một thiếu gia lắm tiền.

Phút chốc trong lòng mỗi người ở hội sở cảnh sát đã bị hắn làm cho bấn loạn..