CHƯƠNG 43


Sắc mặt của Thẩm Thanh Chiêu đen như đáy nồi, đứng một bên trợn mắt nhìn cô.


Con gái nhà họ Tiêu , ban đầu là bà ta và nhà họ Tiêu cùng nhau tác hợp gả cho Khúc Chấn Sơ , ai ngờ từ buổi tiệc rượu hôm nay, bà ta không hài lòng chút nào!


Vốn trông cậy cô ta có thể giúp bọn họ, phá hoại Khúc Chấn Sơ , nhưng từ lúc vào cửa, cô ta căn bản không nói chuyện với ai ngoại trừ Khúc Chấn Sơ !


Thời gian trong tiệc rượu dùng để xã giao, lại tự mình trốn trong góc phòng uống rượu.


Dáng vẻ chưa trải qua sự đời!


Nhưng cái này cũng được thôi, không ngờ cô ta còn dám ngồi lên vị trí của bà chủ nhà họ Khúc !


Thật to gan!


Đây là đang nguyền rủa mình chểt đi?


Không kịp chờ đợi mà muốn đạp mình xuống rồi?


Bà ta càng nghĩ, sắc mặt càng kém đi.


Vừa rồi còn giả vờ dáng vẻ thấu tình đạt lý, đã sớm biến mất không còn tăm hơi.


Nhưng mà An Diệc Diệp lại không nhận ra chút nào.


Rượu sâmpanh mà Khúc Diên Nghị cho cô khác với những loại rượu Champagne khác trong tiệc rượu, tác dụng chậm nhưng mạnh.


Rất nhanh, đồ vật trước mặt cô bắt đầu từ từ xoay tròn.


An Diệc Diệp hơi hoa mắt, gò má càng lúc càng đỏ, ánh mắt cũng trở nên mờ mịt.


Lúc này, trong những người chưa ngồi vào bàn đột nhiên vang lên một giọng nói.


“Đây là có chuyện gì thế này? Đó không phải là ghế ngồi của bà chủ sao? Vừa mới vào cửa, đã không chờ kịp nữa rồi?”


Người này vừa mở miệng, những người khác cười bắt đầu cười đùa.


“Đừng thế chứ, không cho phép người không biết quy củ, còn tưởng rằng đó chính là chỗ ngồi của mình sao?”


Nhìn như đang giúp An Diệc Diệp nói chuyện, nhưng trong giọng nói lại là sự giễu cợt không hề che giấu.


“Người ta là người từng đi nước ngoài, mạ vàng đó!”


“Mạ vàng? Bên phải ghế chủ tọa là chỗ ngồi của bà chủ, chẳng lẽ điều thường thức nhỏ nhoi này, cô ta cũng không biết sao?”


“Theo tôi thấy chính là trong lòng có quỷ.”


“Đủ rồi!”


Khúc Kiều vẫn không mở miệng đột nhiên gõ chiếc gậy trong tay, lạnh lùng quát một tiếng.


Mấy người vừa nói chuyện nhất thời im lặng.


Khúc Kiều quay đầu nhìn An Diệc Diệp .


“Nhĩ Giai, con…”


Ông ta vừa mở miệng, Khúc Chấn Sơ liền đi tới, ngồi bên cạnh An Diệc Diệp .


Theo động tác của anh, giọng nói của Khúc Kiều lập tức ngừng lại.


Xung quanh yên tĩnh một mảng, có thể nghe được tiếng kim rơi.


An Diệc Diệp ngồi ở vị trí của bà chủ, Khúc Chấn Sơ không để cho cô đứng lên, ngược lại còn ngồi xuống.