CHƯƠNG 100


Lúc này sắc mặt Khúc Chấn Sơ mới hơi tốt hơn, hừ lạnh một tiếng.


“Ai bảo cô ta nhận chứ!”


Hai người vừa đi, quản gia đã cầm tài liệu đuổi theo An Diệc Diệp , đưa tài liệu vào trong phòng cô.


Quản gia ngẫm nghĩ: “Nếu cô có vấn đề gì, tôi có thể giải thích cho cô.


“Ừm.”


Thấy hình như An Diệc Diệp không hiểu ý ông, quản gia vẫn có hơi lo lắng.


“Cô Tiêu , ý của tôi là, cô có thể mời người chuẩn bị yến hội giúp cô.”


An Diệc Diệp ngẩng đầu lên từ trong tài liệu.


“Không cần, tự tôi làm được.”


Thẩm Thanh Chiêu là cố ý làm khó cô, nếu tìm người làm giúp cô, Thẩm Thanh Chiêu vẫn sẽ không hài lòng.


Chỉ có tự cô hoàn thành, mới có thể chặn miệng bà ta lại.


Người tham gia tiệc mừng thọ có nhà họ Khúc, cũng có bạn tốt.


Mọi người đến đây đều có dụng ý khác, bình thường chỉ cần chuẩn bị chút điểm tâm và nước uống là được rồi.


Quan trọng nhất là trang trí sảnh buổi tiệc, xác định ban nhạc, đồ tráng miệng, rượu trên tiệc mừng thọ, còn phải gửi thiệp mời đi trước.


Năm ngày trước khi tổ chức mới gửi thiệp mời đi đã vô cùng vội vã rồi, bước đầu tiên An Diệc Diệp cần làm chính là quyết định kiểu dáng của thiệp mời, đóng dấu, đưa ra ngoài.


Trong tài liệu quản gia đưa tới có mấy kiểu, còn có cửa hàng quà tặng từng hợp tác mấy lần lúc trước.


Ngay hôm đó An Diệc Diệp đã vội vàng đi một chuyến, chọn thiệp mời in chữ vàng màu trắng gạo, nhìn qua đơn giản hào phóng, lại không mất đi thân phận.


Giao địa chỉ lấy được từ chỗ quản gia cho chủ tiệm, bảo bọn họ đóng dấu xong, đưa ra ngoài trong hôm nay.


Bận rộn chuyện thiệp mời xong, sắc trời đã dần dần tối đen.


An Diệc Diệp không có nghỉ ngơi mà bắt đầu chuẩn bị thứ cần thiết tiếp theo.


Tài liệu rất nhiều, cô chỉ có thể vừa xem chi tiết vừa tìm.


Nếu đây đã là tiệc mừng thọ của Khúc Kiều , vậy tất cả đều phải dựa theo sở thích của ông ta.


An Diệc Diệp hỏi quản gia, Khúc Kiều không có sở thích đặc biệt gì, nhưng lại thích vũ khúc Argentina.


Lật tìm tất cả ghi chép vũ hội, cuối cùng xác định là “Cách nhau một bước” do Ông Vua không ngai sáng tác – điệu Tango của Argentina.


Ban nhạc diễn tấu thì liên lạc với nhóm nhạc nổi tiếng trong nước, hy vọng bọn họ có thể có mặt.


Chuyện tiếp theo, hết chuyện này đến chuyện khác, luôn luôn không ngừng bận rộn.


Cho dù là trở về từ trường học, cô cũng phải bận rộn chuyện tiệc mừng thọ, hoàn toàn không thể nghỉ ngơi.


Ban đêm, Khúc Chấn Sơ trở về từ công ty.


Quản gia nhận lấy áo khoác âu phục của anh, vừa đi theo sau lưng anh vào nhà.


Khúc Chấn Sơ vừa vào cửa, bước chân thoáng dừng lại.


“Cô ta còn đang chuẩn bị?”


Quản gia nhỏ giọng nói.


“Cô Tiêu đang ngủ ở phòng khách.”