Ngồi ngâm mình trong làn nước nóng Hajoon mơ màng dìm mình xuống sâu hơn.

Hình ảnh về cái chết của người giúp việc hôm qua hiện lên trong đầu, Hajoon vội vàng bật dậy th ở dốc.

Cảnh tượng hôm đó đã làm cô ám ảnh cho đến giờ.
Mà nghĩ lại thì Soojin thật sự đã giết cô ấy sao? Nhưng húng khí làm gì có dấu vân tay. Hajoon chớp chớp dội nước nên mặt.
Mau thoát khỏi mớ suy nghĩ bòng bong cô đứng dậy mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài.

Soojin vẫn luôn đợi cô ở bên ngoài, Hajoon sợ sệt lùi xuống vài bước nhưng rồi lại bị Soojin kéo lại, cậu đeo lại xích vào cho cô rồi cầm theo quần áo đi vào phòng tắm.
" Làm bữa tối đi." Đó là những gì cô nghe được từ cậu.
Hajoon không thể mè nheo được mà cô phải đi làm để giữ được cái mạng cho mình.

Bỗng tầm mắt cô hướng về phía cánh cửa, hình như nó không khoá.

Chính xác là như vậy, Hajoon hết nhìn cánh cửa rồi lại nhìn cánh cửa phòng tắm trước mặt.

Đây là cơ hội của cô, chỉ cần ra được bên ngoài thôi.

Hajoon ngập ngừng, nếu bị phát hiện thì sao? Ai mà biết Soojin sẽ làm gì cơ chứ.

Bây giờ đâu phải là thơid gian để suy nghĩ lung tung chứ, phải làm ngay và mau.

Hajoon lê từng bước chân đi ra ngoài cửa, nhân lúc Soojin còn chưa tắm xong phải mau rời khỏi đây.
Đột nhiên một chiếc balo cỡ lớn được cạnh tủ giày có sự nhúc nhích.Đó hẳn là thứ Soojin đã mang về.

Hajoon chết đứng người, sự tưởng tượng của cô đang lên một mức độ không tưởng.

Lòng tự nhủ đó chỉ do bản thân tưởng tượng thôi nhưng chiếc balo ngày càng cựa quậy mạnh hơn.

Đến lúc này cô không thể làm ngơ thêm được nữa.

Hajoon kéo khoá balo xuống làm lộ xác của một người con gái, toàn thân cô ấy đều đã bị lột s@ch quần áo và bị chói cả tay lẫn chân, kể cả mắt và miệng cũng bị băng dính dán chặt.
Hajoon sợ hãi ngã phịch xuống đất, người phụ nữ đang nấc lên tiềng nghẹn ngào, nước mắt cô ấy dàn ra làm lớp băng dính bong lên phần nào.
" Chị ơi, chị có sao không?" Hajoon luống cuống hỏi thăm người phụ nữ.
Nghe thấy tiếng Hajoon người phụ thêm kích động hơn.

Hajoon vội vàng xé lớp băng dính ở miệng người phụ nữ ra để cô ấy lấy thêm không khí.
" C..cứu..hức..cứu tôi.." người phụ nữ khóc lên cầu cứu.
Hajoon ngồi đực người ra, cô có thể làm gì được cơ chứ? Đến bản thân còn chưa biết đã an toàn hay chưa mà đòi cứu được ai? Người phụ nữ sợ hãi xoay đầu ngựa nguậy.

Vì bị băng dính bịt mắt, chắn hẳn xung quanh cô ấy lúc này chỉ có một màu đen thôi.

Cô hiểu điều đó chứ, nó rất đáng sợ.

Hajoon vươn tay định tháo cả băng bịt mắt cho người phụ nữ...!
" Con đ* đó là do tao vơ ở quán bar về." Soojin đột nhiên xuất hiện sau lưng Hajoon làm cô rùng mình.

Trên người cậu vẫn còn đọng lại những giọt nước, cậu chỉ mới vơ tạm cái khăn tắm để quấn quanh người che đi phần dưới.

" Thứ như nó có chết cũng chẳng ai quan tâm đâu."

Hajoon vẫn chưa khỏi hoàng hồn, Soojin có thể coi nhẹ mạng sống của người khác như thế ư? Cô gái đó đang rất sợ hãi, tuyệt vọng nhưng cậu vẫn thản nhiên như không vậy ư? Không đợi cô nói gì Soojin đã cho cô một bạt tay, cú tát đau điếng làm cô ngã phịch ra sàn.
" Hình như tai mày có vấn đề rồi.

Chi bằng để phế luôn đi." Soojin lạnh lùng bẻ khớp tay.
Nghe thấy tiếng động lớn, người phụ nữ không thể bình tĩnh hơn được nữa, cô ấy hét lên thảm thiết.

Tiếng hét ing ỏi khiến Soojin khó chịu đá mạnh vào balo nhưng điều đó càng làm người phụ nữ thêm kích động.
" Tha cho cô ấy đi mà." Hajoon khó khăn lết dậy ôm lấy chân Soojin.

Đến lúc này cô chẳng biết bản thân còn có thể giữ lại cái mạng nhỏ này đến bao giờ.
" Tao đã bảo mày làm gì?" Soojin chẳng thèm quan tâm đến những lời van xin của cô.

" Đi làm bữa tối đi."
Hajoon như chết lặng, mọi thứ đều bất lực.

Tai cô như bị ù đi đến không còn nghe rõ tiếng hét của người phụ nữ bên cạnh.

Hajoon run rẩy, chân cô mềm nhũn không thể đứng dậy được vì sự vướng víu của dây xích.

Cô chống tay xuống đất từ từ bò vào phòng bếp.
Soojin vẫn đứng đó, đôi mắt sắc lạnh dõi theo từng cử chỉ của cô cho đến khi cô vào đến nhà bếp.


Chờ cho cô tựa vào thành ghế để đứng dậy được thì Soojin liền nắm lấy tóc người phụ nữ ở trong balo kéo ra ngoài.
Lực kéo mạnh bạo làm người phụ nữ hét toáng lên đau đớn.

Hajoon bất lực, đôi tay cô run rẩy nắm chặt vào thành ghế.

Đôi mắt tuyệt vọng nhìn người phụ nữ bị Soojin kéo vào nhà kho.
Mỗi một giây trôi qua như là một sự tra tấn tinh thần cô vậy.

Hajoon run rẩy chuẩn bị bữa tối nhưng tiếng hét thất thanh của người phụ nữ vẫn cư vang lên.

Mặc dù nhà kho được cách âm rất tốt nhưng nó ngay sát với nhà bếp lên cô có thể nghe loáng thoáng động tĩnh phòng bên.

Hajoon sợ hãi đưa tay lên bịt chặt tai mình lại, cô không muốn nghe.

Trong lòng cầu nguyên mọi thứ sẽ đưng lại và điều đó đã thành sự thật.

Tiếng người phụ nữ cứ vơi đi dần cho đến khi tắt lịm, điều này đồng nghĩa rằng người phụ nữ đó đã...