" Hajoon!"
Choi Taemin hớn hở cháy tới chỗ Hajoon đang đứng bên ngoài sân vận động xem các thành viên trong câu lạc bộ thi đấu.

Bình thường ở nơi này luôn luôn náo nhiệt vì có rất nhiều người đến xem, phần lớn là vì nam thần của họ.
" Không ngờ cậu Soojin được mọi người yêu thích như vậy đó." Taemin ngó vào trong sân bóng.

" Nghe nói anh đã trở thành của câu lạc bộ, là thật sao?" Hajoon thắc mắc.
" Đúng vậy, do các bạn nam đều ngỏ lời mời anh.

Anh cũng không biết tại sao nữa." Teamin ngại ngùng gãi đầu.
Chuyện này cũng không phải khó hiểu.

Choi Taemin vốn dễ thương còn được các bạn nam và các bạn nữ yêu quý nữa.

Có một anh quản lí tuyệt vời như vậy trong câu lạc bộ thì ai chẳng muốn.

Chỉ là lần này câu lạc bộ bóng rổ có vẻ nhanh tay đấy chứ.

" Cũng vì Soojin ngỏ lời trước.

Nghe nói cậu ấy rất nổi tiếng lên anh cũng có chút tò mò."
" Heh? Soojin đã mời anh á?"
Hajoon bất ngờ quay lại xác minh lại câu hỏi.


Đáp lại Taemin khẳng định chắc nịch.

Cô bỗng chốc rơi vào vòng suy nghĩ hỗn loạn.

Soojin tự nhiên lại để ý đến Taemin, không phải là cậu ta có ý đồ gì đó chứ.
Tiếng còi đến giờ tạm nghỉ, các thành viên trong đội bóng rổ đều đi về chỗ nghỉ ngơi.

Với vai trò là quản lí, Taemin kéo theo một thùng nước đến phát cho họ, chẳng biết vì lí do gì mà cô cũng bị kéo theo nữa.
" Kim Soojin, nước của cậu đây."
Taemin lấy một chai nước đưa cho Soojin.

Chợt một chai nước khác đưa ra trước mặt cậu.

Đó là của Chaewon, cô ấy đã chuẩn bị sẵn để đưa cho Soojin.
" Của cậu nè." Chaewon hí hửng.
" Cảm ơn nha nhưng tôi đã nhận được rồi."
Soojin liếc Chaewon một cái rồi nhận lấy chai nước từ tay Taemin.

Điều này khiến Chaewon có chút bối rối.

Taemin đứng hình vài giây vì hành động của Soojin:
" Cảm ơn!"
Soojin cảm ơn Taemin lấy lệ, ánh mắt cậu bỗng liếc sang Hajoon ở bên cạnh.

Chứng kiến được tình huống khó xử này cô càng thêm lo lắng, Soojin như vậy chắc chắn là có vấn đề rồi.
Đã gần tối đến nơi, Hajoon vấn đứng quanh quẩn ở trước cổng trường mãi chưa chịu về.

Là do Soojin, chẳng biết cái câu lạc bộ đó hoạt đôngj gì mà đến giờ này còn chưa cho người ta về nữa.

Hajoon ngó ngó xung quanh rồi thở dài, chẳng lẽ bây giờ cô bỏ về trước.

Phải rồi, cơ hội để chạy trốn đây chứ đâu.
" Ủa, cậu là Park Hajoon đúng không?" Jeohuyn, một thành viên trong câu lạc bộ bóng rổ đi qua cô.

" Giờ này cậu còn làm gì ở đây vậy?"
"Ah, vâng! Cho hỏi...câu lạc bộ bóng rổ vẫn còn hoạt động sao?" Hajoon lúng túng.
" Hả? Sinh hoạt xong lâu rồi mà." Jeohuyn khó hiểu.

" Xong rồi ư? Vậy còn Soojin?" Hajoon bất ngờ.
" Vậy là cậu đợi Soojin à? Cậu ta vẫn chưa ra sao?" Jeohuyn.

Thấy Hajoon có vẻ khơ xử, Jeohuyn bèn ngỏ ý cùng cô quay lại phòng câu lạc bộ tìm Soojin nhưng cô vội vàng từ chối.

" Hay tôi gọi cho Soojin nha?"
" Không cần đâu, tôi sẽ đợi cậu ấy ra."
" Sắp tối rồi, cậu đứng một mình ở đây lỡ gặp nguy hiểm thì sao?"
Thấy Hajoon vẫn ngoan cố đứng đợi ở đây Jeohuyn cũng hết cách đành để lại Hajoon ở đó mặc dù không lỡ làm vậy với một cô gái nhưng cậu không thể giúp gì được.
Vèo cái sân trường đã chẳng còn ai nữa.

Đây là Soojin bỏ rơi cô đó nha.

Hajoon mất kiên nhẫn quyết định đi về trước.
Ting!
Một thông báo được gửi cho cô, Hajoon lấy điện thoại ra kiểm tra.

Tin nhắn từ Soojin, cậu ta kêu cô đến phòng dùng cụ.

Giờ này mà cái tên đó còn ở phòng dụng cụ? Hajoon bực bội quay lại vào trường đi tìm phòng dụng cụ.
Cảnh quan ngôi trường đại học Seoul vào tối yên ắng hẳn ra, ngoại trừ khu kí túc xá cách một bụi cây ở phía xa thì còn le lói một chút cảm giác có người còn lại thì khuôn viên trường lúc này mang cho người ta cảm giác rùng rợn ghê người.

" Ư..ah.."
Hajoon đi tìm phòng dụng cụ, khó khăn lắm mới tìm thấy.

Đứng trước cửa cô lại cảm nhận được vũ trụ như đang réo tên cô vậy, giác quan mách bảo có gì đó sau cánh cửa.
" Ahh..ah Soojin.."
Một tiếng sét đánh qua người cô, Hajoon đứng hình, cảm giác này phải gọi thế nào nhỉ? "Dèja vu".

Tiếng rên bên kia đang yếu dần đi cùng với tiếng th ở dốc có thể nghe rõ cùng với cô biết trong đó còn có cả Soojin nữa.

Tưởng tượng sơ qua cũng biết đang có chuyện gì.

Hajoon đen mặt lấy hết can đảm mở tung cửa ra.

Cảnh tượng bên trong càng khiến cô rùng mình hơn.

Soojin ngồi trên một tấm nệm hướng thẳng ra cửa như đã đợi cô từ lâu.

Quan sát kĩ một thân ảnh nhỏ bé đã không còn mảnh vải nào trên người đang nằm thoi thóp phía sau lưng Soojin.
" Ồ đến rồi à Hajoon.

Nhanh nhẹn gớm."
Soojin cười khẩu đứng dậy lại gần Hajoon.

Hajoon sững người thật sự đã bị doạ cho một vố rồi.

Dù Soojin ở ngay trước mặt nhưng ánh mắt cô vẫn luôn hướng về người đang nằm kia.

Nếu như bình thường thì không đáng để cô quan tâm nhưng đây lại là một người con trai, lại còn là Choi Taemin nữa.

Vẻ mặt Hajoon tái xanh lại nhìn Soojin đầy sợ hãi.
" Thôi nào, tao đã nói với mày rồi.

Đừng kỳ vọng quá.".