Nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Trạch Dương, Tịch Nhiên liền ngồi thẳng người không trêu Nhã Kỳ nữa.

Cô rút trong cặp ra bảng phân công, trước khi thi cuối kì sẽ có một bài thực hành kiểm tra sức khỏe của các học sinh.
Năm nào cũng đều như vậy, các học sinh sẽ đều được phát đồng phục quân đội, sau đó tập luyện.

Huấn luyện ba ngày hai đêm, tất cả các học sinh đều sẽ được đi tới một nơi hẻo lánh, cách thành phố đô thị đông đúc.

Nói đúng hơn, chính là không có internet, huấn luyện khổ cực như trong quân đội, phải lao động mới có cái ăn.
Tịch Nhiên lấy ra một tập danh sách của các khối nà hôm qua cô đã tối mắt tối mũi phân công, cô mệt mỏi đưa phần tài liệu của nhóm Nhã Kỳ cho cô ấy.

Lần này, Nhã Kỳ và Trạch Dương vẫn tiếp tục vào chung một nhóm, vậy nên hai người cũng chẳng lo lắng thêm nhiều.
Nhưng sắc mặt của Tịch Nhiên, bỗng nhiên lại có chút khó coi.

Gương mặt lộ rõ sự lo lắng, thêm phần bối rối.


Nhã Kỳ cảm thấy có chút không đúng lắm, cô liền đứng lên hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
"Năm nay, lớp mình bị thừa ra mất một học sinh mới chuyển tới, đó là Thẩm Dật Nhi.

Mình đang phân vân không biết nên làm thế nào..."
"Vậy thì cho vào nhóm tao cũng được mà, chỉ có ba người thôi không cần lo lắng tới vậy đâu!"
Nhã Kỳ thích thú lên tiếng, cô rất thích Dật Nhi.

Những bài học và lời nói qua từng cử chỉ của cô ấy, lại khiến cô cảm thấy học được rất nhiều điều.

Tuy rằng, những lời nói có hơi mất lòng và phũ phàng, nhưng thực chất lại rất đúng.

Nếu nói về Dật Nhi, thì phải đi với câu "thuốc đắng dã tật", "thô nhưng thật", hoặc "lời nói thật vẫn luôn rất mất lòng".
Nhưng nhờ có cô ấy, mà cô học ra được rất nhiều điều.

Mặc dù mỗi bài học mà cô ấy nói, đều rất buồn, cảm giác bất lực cuốn quang con người ấy, nhưng mỗi lần lại là một câu chuyện khác nhau.

Cô dường như đều nhìn thấy mặt tối của xã hội, mỗi con người đều được Dật Nhi quan sát rất kĩ, từng cử chỉ đều không thể qua mắt được cô ấy.

Vậy nên việc cô ấy, phân tích từng thói quen và mặt xấu của người đó rất đúng và khiến người ta phải tò mò.
Tịch Nhiên thì lại không, cô ấy lại rất ghét cái dáng vẻ cao cao tại thượng của Dật Nhi, cái thói ấy của cô lại rất giống cái tên bố đời Tô Trạch Dương.

Nếu hai người ấy không khác họ, thì cô còn nghĩ rằng hai người ấy cùng huyết thống cơ đấy.
"Nhưng mỗi nhóm có một học trưởng quản, nếu vậy thì nhóm của mày sẽ có tới bốn người đó!"

"Vậy thì có sao đâu chứ, càng đông càng vui mà!"
Tịch Nhiên cô đúng là không thể nào hiểu nổi, rốt cuộc Nhã Kỳ chính là đi học hay là đang đi du lịch vậy chứ? Hình như liệt kê cô vào danh sách bảng vàng của trường là hơi sai rồi, cái con người này vốn dĩ trong đầu chỉ có chơi thôi mà.
Ngày mai chính là ngày khởi hành rồi, vậy nên Nhã Kỳ phải về sớm chút để chuẩn bị đồ.

Xách cả cái vali đi mà chỉ có ba ngày hai đêm, trông cô giống như là bỏ nhà đi bụi vậy, nhưng vẫn còn chưa biết điểm số thi mà, vậy nên cô không cần lo người khác soi mói mình rồi.
Nhã Kỳ đứng ở phòng mình, cô ngồi xuống trước bàn học nhìn sang phòng đối diện.

Cái tên ngốc kia, thì ra là cũng đang xếp hành lý giống cô mà, hai đứa lúc này trông giống như là đưa nhau đi trốn tới nơi vậy.

Nghĩ tới đây, Nhã Kỳ lại khúc khích cười, cô vậy mà lại nghĩ sẽ có ngày hai đứa đưa nhau đi trốn.

Nếu như có thì chính là, cô và anh yêu nhau mà bị gia đình cấm nên mới phải đưa nhau đi trốn, để có thể tự do yêu đương với nhau.
Chỉ có nhìn hành động của anh thôi, vậy mà cô cũng có thể nghĩ ra được một kịch bản ngôn tình sến súa rồi.

Đây có phải là do cô có tài năng thiên bẩm không chứ? Trạch Dương nhìn thấy cô ở bên kia cửa sổ, đang cười ngây ngốc như vậy, anh liền hỏi.
"Cười cái gì vậy hả, con nhỏ kia?"
"Tao cười vì thấy buồn cười thôi!"
"Tại sao, mày lại cảm thấy buồn cười?"

"Thiếu gia Tô, tôi nói anh nghe, anh có cảm thấy như chúng ta sắp đưa nhau đi trốn không vậy?"
Cô nói anh mới để ý, đúng là có phần giống như vậy thật.

Nhưng việc gì mà lại khiến hai người phải bỏ trốn chứ? Trạch Dương thấy giống như, hai người yêu nhau bị ba mẹ đối phương cấm cản, vậy nên mới bỏ nhà để theo anh.
Nghĩ tới đây, gương mặt của Trạch Dương đỏ bừng lên, anh quay sang phía khác giận dữ nói.
"Mày đang nói cái quái gì thế hả, nhóc lưu manh?!"
Nhã Kỳ nhìn anh liền liếc mắt sang chỗ khác tỏ vẻ không liên quan, cô đang sống trong việc mỗi ngày ăn no ngủ kĩ.

Vậy mà lại bị bắt đi học ngoại khóa nơi cách xa thành phố, vậy có khác nào là đang bắt cô đi học nghĩa vụ quân sự đâu chứ, cả bữa ăn nấu bằng bếp ga cũng chẳng xong, giờ ra ngoại ô nấu bằng bếp củi vậy bao giờ mới có cơm để ăn kia chứ.
Trạch Dương nhanh chóng đi xuống dưới nhà, chỉ còn Nhã Kỳ là đang ngẩn ngơ liếc nhìn qua phòng anh, cô bỗng thấy một ánh mắt sắc lạnh quen thuộc đang nhìn mình.

Dật Nhi với mái tóc rũ rượi, bộ đồ ngủ xộc xệch màu trắng, mới sáng sớm thức dậy mà bị nhìn thấy cô chắc cô ấy cũng chẳng mấy vui vẻ đâu.
Nhã Kỳ liền né tránh ánh mắt ấy, chạy xuống nhà đi cùng Trạch Dương trước..