*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuộc sống của Lý Trường Mộ bỗng có thêm một vật kỳ quái bầu bạn. Cô rời gia đình đi làm việc và sống một mình trong căn nhà thuê nhỏ. Nói ra thì có đôi khi cô thật sự cảm thấy hơi cô đơn, bất kể là đi đến đâu cũng chỉ có thể nghe thấy mỗi một tiếng bước chân tới lui của chính mình. Bây giờ đột nhiên có thêm giọng nói quỷ dị này, mặc dù không mấy dễ nghe và cứ luôn muốn thuyết phục cô ước nguyện, nhưng dù thế nào thì trong nhà cũng có thêm chút hơi người.
Lý Trường Mộ là một người rất dễ tính và luôn được mọi người gọi là hiền lành, vì vậy cô cũng chẳng đốt bỏ bàn tay đen ngòm trông có vẻ nguy hiểm hắc ám kia hay xả nó vào toilet, mặc cho âm thanh của kẻ không biết tên kia cả ngày vây xung quanh cô nhắc nhở, cám dỗ cô ước nguyện.
Lý Trường Mộ mỉm cười giặt phơi quần áo, một bàn tay đen nhẻm gầy còm liền bay đến bên cạnh cô, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười quái gở nói: “Con người sao có thể không có nguyện vọng, ta đây sẽ chờ nguyện vọng của cô, khà khà..."
Lúc Lý Trường Mộ đang vui vẻ rửa cắt rau củ đem xào, cái tay màu đen kia lại đến ở bên cạnh thớt của cô, nó cười quái dị nói: "Có chuyện gì không hài lòng sao? Cô có cảm thấy bực bội với cuộc sống hiện tại này không? Ta có thể giúp cô..."
“Nhị Hắc, ngươi tránh ra một chút, dầu trong nồi sẽ bắn vào người ngươi đấy.” Lý Trường Mộ nhẹ nhàng cười nói.