Giành với chẳng giật. Người lớn không cần đôi co đấu khẩu. Hồ Lại tự nhủ mình chẳng việc gì phải thưa trình mọi chuyện với Giang Ngữ Minh. Người ngủ chung với Thẩm Chứng Ảnh là mình, con cái tọc mạch cách mấy cũng đâu thể mò tới giường rình mẹ. Tuy vậy, quan hệ giữa mình và Thẩm Chứng Ảnh vẫn cần được giữ kín. Nhà hiện có thêm Du Tử Toàn, cô bé này còn đang đi học, nom cũng không quá nhanh trí hay đáng tin cậy. Nếu chẳng may bị phát hiện, miệng đời truyền tai nhau lại kéo theo hàng loạt rắc rối. Mình công tác tại Côn Luân không sao, Thẩm Chứng Ảnh vẫn phải dựa vào uy tín kiếm cơm.

Hồ Lại mỉm cười, nói với Thẩm Chứng Ảnh: "Con trai chị chu đáo thật, còn lo bọn mình bị cảm đây này."

Nụ cười đậm nét người dì hiền từ của Hồ Lại khiến Giang Ngữ Minh sởn gai ốc, chỉ muốn trào ngược miếng bít tết ăn hồi đầu hôm.

Thẩm Chứng Ảnh buồn cười, lại sợ hai người khơi mào cãi nhau nên cô Thẩm để chăn lên giường rồi kéo con trai ra ngoài, "Hồ Lai Lai, em mau gọi cho người nhà đi. Minh Minh, lần đầu tiểu Du đến nhà mình đã gặp sự cố chắc sẽ hoảng lắm, con phải để ý giúp đỡ con bé nhiều hơn."

Lúc này Giang Ngữ Minh mới sực nhớ ra một việc, đưa điện thoại cho mẹ đọc tin nhắn, "Cha đọc tin thấy nhà mình bị cách ly, bảo gọi cho mẹ mấy lần mà không thấy mẹ bắt máy."

"Ấy chết, mẹ không nghe chuông reo, nãy giờ cũng không để ý điện thoại. Ông ấy nói gì?"

Giang Bác – cha ruột của Giang Ngữ Minh, lâu nay chỉ xuất hiện qua lời người khác, không hiểu sao hôm nay lại đột nhiên ló mặt. Từ đó đến giờ, ông ta chỉ như một minh chứng cho việc Thẩm Chứng Ảnh không thuộc loài sinh sản đơn tính. Hồ Lại không suy nghĩ nhiều, rón rén cầm điện thoại đi tới, áp tai vào cửa.

"Thì cũng cơ bản thôi, hỏi thăm, dặn nhà ta yên tâm cách ly, còn hỏi tình hình bên này có bát nháo giống thời sự đưa tin hay không." Nhắc đến Giang Bác, giọng Giang Ngữ Minh nghe khá châm biếm. "Bà vợ sau vừa nghe cha hỏi có cần gửi gì qua không đã xoắn xuýt ngăn, con nghe bà ấy gào trong điện thoại nào là không an toàn, nào là đừng bày việc thêm cho nhà nước. Sao trên đời lại có mụ đàn bà như vậy nhỉ? Dù gì con cũng là con ruột của ông ấy mà."

Thẩm Chứng Ảnh không mấy ngạc nhiên, vỗ vai con trai an ủi: "Bởi vậy người ta mới có câu mấy đời bánh đúc có xương. Thôi đừng giận, mẹ con mình cũng không thiếu thốn gì để phải đi vòi nhà bên đó. Ông ấy nói thì con cứ im lặng nghe, còn tiếp thu hay không là việc của con. Nói đi cũng phải nói lại, vợ sau Giang Bác cũng không sung sướng gì, thói trăng hoa bao nhiêu năm không bỏ, chưa kể còn ràng buộc vợ cũ con riêng, nghĩ thôi cũng nhọc lòng. Bà ấy phải dốc hết tâm trí, dồn toàn lực canh chừng chồng. Ước gì cũng có từng ấy thời gian và năng lượng chăm chút bản thân, nhỉ."

"Mẹ, thế mẹ có định gọi lại cho cha không?"

"Nhắn tin là được rồi, giả sử ông ấy nóng ruột sẽ tự giác gọi lại, với cả cũng chỉ quanh quẩn từng đấy câu hỏi thăm, nghe hay không cũng thế. Mà này, anh cũng bớt đốp chát với Hồ Lại đi, không sợ tiểu Du hiểu lầm à." Không phải Thẩm Chứng Ảnh lắm lời dạy khôn, nhưng hai chị này cứ sáp vào là sừng cồ lên. Thẩm Chứng Ảnh chưa đến mức chướng mắt, nhưng Du Tử Toàn không rõ nội tình sẽ dễ nghĩ lung tung.

"Con biết rồi." Giang Ngữ Minh chỉ về phía cửa, "Nhưng sao mẹ không bảo cô ta bớt hạnh họe con đi?"

"Mẹ có nói nhé."

"Thế cô ta có nghe không?"


"Anh là con ruột còn không nghe thì tôi có tư cách gì bắt người ta nghe lời mình."

"Mẹ ruột, quả đúng là mẹ ruột, chuyện gì cũng đè đầu con trai ra bắt làm gương trước."

"Có thôi đi không, tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi, mau đi xem tiểu Du đi."

Nhắc đến tiểu Du, tiểu Du cũng đang âm thầm đánh giá hai mẹ con nhà Thẩm Chứng Ảnh.

Du Tử Toàn để ý bạn bè của mình đều khá xa cách với mẹ, thậm chí mẹ con nhà Du Tử Toàn cũng không mấy gắn kết như bên nhà Giang Ngữ Minh. Nhìn cảnh một ông con trai to xác mè nheo với mẹ vừa kỳ lạ cũng vừa khiến người ta ngấm ngầm ghen tỵ.

Nghe lời mẹ, Giang Ngữ Minh ngoái đầu tìm Du Tử Toàn, còn mỉm cười nhìn người yêu trấn an rồi xoay sang mẹ: "Mẹ này, bây giờ mẹ cũng lớn rồi, con không theo chân giám sát mãi được, gì thì gì, không được quên chuyện tránh thai, kẻo hai tuần nữa con lại được khuyến mãi thêm thằng em con em nào. Sau này đi đâu chẳng may có ai hỏi, con không định trẻ thế đã phải đóng giả làm papa đâu."

Thẩm Chứng Ảnh vừa mới kéo tai Giang Ngữ Minh lên thì đã nghe cái gì va vào cửa, sầm một tiếng.

Trời ạ, cuộc sống chưa đủ trắc trở ư, làm gì đàng hoàng không làm, lại lẩn trong phòng nghe lén, đã vậy còn nghe thằng con mình nói nhảm.

Thanh niên bây giờ đều như vậy sao.

"Mẹ mẹ mẹ, mẹ nhìn tiểu Du kìa, em ấy sẽ nghĩ lung tung." Giang Ngữ Minh cuống quít giữ tai van xin.

Thẩm Chứng Ảnh đành phải buông, xỉa vào vai con trai, "Bớt ăn nói linh tinh đi!"

"Con không nói linh tinh, con nhỏ đó là Hồ Lại đấy, không chuyện gì cô ta không dám làm, không gì với cô ta là không thể." Giang Ngữ Minh hừ giọng, hậm hực nói, "Ngay cả mẹ còn sập bẫy, vậy thì cái quái gì cũng xảy ra được. Có điều mẹ cứ yên tâm, con không nông cạn đến mức kiếm chuyện vô duyên với cô ta đâu. Nhưng mẹ cũng thận trọng đấy." Giang Ngữ Minh nhìn về phía Du Tử Toàn nháy mắt ra hiệu, "Tai vách mạch dừng."

"Nhớ rồi, không cần anh nhắc."

"Hừm."


Con với cái, từng này tuổi chưa bị sút khỏi nhà liền muốn trèo lên đầu mình ngồi. "Hừm cái gì mà hừm."

"Sau này mỗi lần nói chuyện với Hồ Lại, mẹ nhớ ngó trước ngó sau đấy. Hừm hừm."

"Chỉ vớ vẩn là giỏi." Thẩm Chứng Ảnh không thèm để ý, đẩy Giang Ngữ Minh về phía Du Tử Toàn, "Lo lập danh sách mua đồ đi, ở đấy mà lèm bèm. Mà này, một lát hai đứa xuống dưới nhớ đeo khẩu trang với mũ khăn đầy đủ, đừng để bị cảm đấy."

Cẩn thận không bao giờ thừa, ai cũng biết buổi lấy mẫu đầu tiên sau khi phong tỏa tốn rất nhiều thời gian. May mà đã chấm dứt đợt rét đậm, nếu không còn hành xác tợn.

Loay hoay mãi đến hai rưỡi sáng, Thẩm Chứng Ảnh là người cuối cùng đi tắm. Cô tắt đèn WC rồi đi một vòng kiểm tra cửa nẻo và van gas; xong xuôi, cả người Thẩm Chứng Ảnh rã rời, như muốn tan thành từng mảnh.

Đêm nay Giang Ngữ Minh ngủ ngoài sô pha, nhưng chỗ ở tạm này quá chật so với thân hình cao to của Giang Ngữ Minh, xoay đủ bề vẫn không thoải mái. Thẩm Chứng Ảnh đang nghĩ đến việc ngày mai trải chăn dưới đất để con trai ngủ mê không rơi xuống thì bỗng cô nghe Giang Ngữ Minh bật gọi mình. Giữa đêm đông tối tăm lạnh lẽo, tiếng "mẹ" vừa được thốt lên ấy nghe đầy mông lung.

Thẩm Chứng Ảnh đi tới, nhẹ giọng hỏi: "Không ngủ được à?"

Giang Ngữ Minh ậm ừ.

Trong lúc xếp hàng chờ lấy mẫu, Giang Ngữ Minh nghe không ít lời xầm xì, người thì nói F0 còn lây cả hộ kế bên, người thì than ngày nào ông ta cũng đi ngang nhà tôi, lại có người quả quyết một lát nhân viên y tế sẽ dẫn bệnh nhân ra cổng để nhận diện F1, F2... Rồi nào là bệnh này cực kỳ khó chữa, nếu trị dứt cũng để lại rất nhiều di chứng, càng nghe càng lung lay tinh thần. Ban đầu Giang Ngữ Minh chẳng để ý mấy, nhưng những nội dung tiêu cực ấy cứ lởn vởn bên tai, làm cậu ta cũng hoang mang theo.

"Đừng lo. Chẳng phải năm ngoái cũng phong tỏa sao, rồi thì hết thảy cũng qua. Là phúc không phải họa, là họa trốn không thoát. Dù thế nào đi nữa, mẹ con mình vẫn ở cạnh nhau."

Đúng vậy. Nghe được những lời này, Giang Ngữ Minh yên tâm hẳn.

Giữa COVID-19 và Hồ Lại, cậu ta không biết phải nên dè chừng điều gì hơn. Thật ra Giang Ngữ Minh biết thừa Hồ Lại không có vấn đề gì, chỉ là cậu ta không ngăn được cảm giác bồn chồn ấy. Những lúc Hồ Lại tỏ vẻ hả hê đắc thắng là những lúc Giang Ngữ Minh cay cú nhất, chỉ muốn đấu khẩu sao cho thắng mới thôi.

"Ngủ sớm đi. Chuyện ngày mai để mai hẵng tính."


"Chúc mẹ ngủ ngon. Mà mẹ này, mẹ nhớ phải kiềm chế, giấc ngủ là quan trọng nhất. Không được lý thuyết suông hay tiêu chuẩn kép đâu nhé."

"Im mau, nhà mình anh con trai, kiềm chế là anh kiềm chế."

"Khổ lắm, con biết rồi. Mẹ lại chuẩn bị ca bài ca sống cho tử tế vào rồi đấy."

Trở về phòng, Thẩm Chứng Ảnh xoa xoa cổ, chỉ ước có thể ngã vật ra giường.

Hồ Lại vệ sinh cá nhân trước, ngoan ngoãn đắp chăn nằm bên mép trái giường, bên cạnh là chăn bông Giang Ngữ Minh đưa cho ban nãy cuộn lại thành hình trụ, giả vờ như có ai đang nằm kế bên.

Mái tóc xoăn dài xõa tung trên gối, che đi non nửa gương mặt thanh tú, hệt như poster điện ảnh.

Cố ngăn bản thân không với tay lấy điện thoại chụp lại khoảnh khắc này, Thẩm Chứng Ảnh rón rén chui vào chăn, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô gái nằm kế bên. Thẩm Chứng Ảnh định cúi xuống hôn Hồ Lại nhưng lại hơi xấu hổ. Cô đỏ mặt, tắt đèn rồi lẳng lặng nằm xuống.

Vừa đặt lưng xuống, Hồ Lại lập tức dán người tới ôm lấy cánh tay Thẩm Chứng Ảnh rồi cắn nhẹ lên vai, phả vào cổ cô làn hơi nóng hổi.

"Mệt lắm rồi đúng không?"

"Ừ, bở hơi tai. Không ngờ kéo đến tận tầm này. Vì chị mà em cũng bị vạ lây, phiền em rồi."

"Chẳng thà ở cạnh nhau, còn hơn người trong kẻ ngoài nóng ruột." Hồ Lại dụi dụi lên cánh tay Thẩm Chứng Ảnh, "Cũng hôi của được đôi chút."

Thẩm Chứng Ảnh xoay nghiêng, dùng đầu ngón tay lần theo dáng chân mày, mũi và môi người đối diện.

Hồ Lại khẽ hỏi: "Liệu mọi thứ sẽ ổn chứ?"

Rốt cuộc Hồ Lại cũng giống như Giang Ngữ Minh, đều là những người trẻ chưa đi qua nhiều biến cố nên khó tránh khỏi việc dao động tinh thần trước những lời đồn thất thiệt vo ve bên tai.

"Rồi sẽ ổn cả thôi." Thẩm Chứng Ảnh khẳng định, "Giả sử có chuyện thật thì chị vẫn ở bên em." Nói rồi, Thẩm Chứng Ảnh khẽ hôn Hồ Lại, "Bằng chứng nhé, em xem, nếu nhiễm thì nhiễm cùng nhau".

"Chị muốn hôn em thì có, em biết tỏng." Thấy phân vai của cả hai đêm nay đảo ngược, Hồ Lại hơi chút không vui, nghiêng người hôn phớt, cố tình chỉ hôn phớt lên môi Thẩm Chứng Ảnh.


Cả ngày đi lại mệt mỏi, tin sốc đua nhau ập đến tra tấn tinh thần, đêm khuya rét mướt còn phải xuống lấy dịch họng, phơi phới như Hồ Lại cũng phải ngáp dài. Người nằm cạnh Thẩm Chứng Ảnh không quên nũng nịu bảo: "Muốn ngủ cùng chị cơ."

"Thì đang đây, em còn vòi gì nữa."

"Người ta không muốn cái chăn trời đánh này phân chia biên giới đâu. Chị mau vứt nó đi." Hồ Lại vùng vằng.

Thẩm Chứng Ảnh gần sập nguồn cũng phải phì cười, "Ai bảo em vờ vịt làm gì. Cứ ưa làm trò."

Lúc này Hồ Lại mới hài lòng, dụi dụi lên mặt Thẩm Chứng Ảnh. "Ngủ ngon giáo sư Thẩm, nhớ mơ thấy em."

Mơ? Ngủ không được làm sao mơ đây.

Thẩm Chứng Ảnh mệt rã rời, chỉ muốn chìm vào giấc ngủ ngay, nhưng đầu cô còn rối bời bao lo lắng. Nghĩ đến hàng loạt rắc rối có thể phát sinh, rồi làm thế nào xoay sở cho một nhà bốn người ăn uống ngủ nghỉ hai tuần liền trong giai đoạn dịch bệnh, nội việc bếp núc đã đủ khủng hoảng.

Hồ Lại vậy mà đỡ, chúc xong liền thiếp đi như chết, Thẩm Chứng Ảnh kéo chăn, vòng tay hôn nhẹ người nằm cạnh.

Ban ngày huyên náo thế nào, đêm đến mọi thứ lại quay về im lặng, tuy thỉnh thoảng vẫn vọng lên tiếng cự cãi - dĩ nhiên là của người xuống lấy dịch và những nhân viên y tế phải làm việc xuyên đêm.

Nhưng mà có sá gì, ngay tại thời điểm này, khi hơi thở đều đều của Hồ Lại quẩn quanh bên tai; bao bồn chồn, lo âu của Thẩm Chứng Ảnh dần tan biến hết, thậm chí còn sinh ra một cảm giác mãn nguyện chưa từng có.

Đây là cuộc sống mà cô muốn, cũng là người con gái mà cô muốn gắn bó cả đời.

===

Tada, cho mình và bạn beta gửi lời chúc mừng năm mới hơi muộn đến mọi người. Cảm ơn các bạn thật nhiều vì vẫn kiên nhẫn theo dõi và gửi lời hỏi thăm đến bọn mình dù mình đã tạm nghỉ rất lâu, vì nhiều lý do bất khả kháng. Mình rất rất cảm ơn, cũng rất rất xin lỗi. Mình sẽ cố hoàn thành và đăng tải sớm 🫡

Ui, tới đây mình hết biết nói gì rồi.

Vậy... trước mắt thế nha 😆

Tổng chào ❤️