Ở một nơi nào đó ở ngoại ô thành phố, ở đó có một trạm thu gom rác thải, bên ngoài đúng là như vậy, nhưng bên trong dưới một căn nhà đổ nát lại là một căn phòng an toàn được xây dựng bằng thép.
Sau khi đứa con trai của Nguyễn Văn Thiên bị chết, ông ta đã không tiếc chi phí để xây dựng căn phòng an toàn như thế này, chính là để đề phòng huyết mạch duy nhất của mình, đứa con ngoài dã thú Nguyễn Phong này trêu trọc phải kẻ thù nào, có thể đến đây trốn, đợi đến khi mọi thứ được giải quyết xong xuôi mới xuất hiện.
Trong căn phòng an toàn lúc này, chú Hỏa đang nói chuyện điện thoại với Nguyễn Văn Thiên.
Đọc chương đầy đủ CHƯƠNG 92: NÓI ĐƯỢC LÀM ĐƯỢC.
“Tất cả đều đã được sắp xếp xong rồi, chủ tịch yên tâm đi.”
“Lão Hỏa, thật sự làm phiền ông rồi, tên tiểu tử này thật sự không khiến người khác bớt lo mà, nhưng cũng không có cách nào, đang từ nghèo khó đột nhiên trở nên giàu có, tâm thái của mọi người đều như vậy.”
Nói xong, dường như Nguyễn Văn Thiên nghĩ ra điều gì đó, lại lên tiếng nói.
“Đúng rồi, đội bảo vệ mà tôi phái đến, đều bị ông thu lại rồi? Trong chuyện này có nguyên nhân gì sao?”
Hít một hơi, chú Hỏa nói.
“Người kia, người mà Nguyễn Phong chọc phải chắc chắc không đơn giản, sát khí mạnh mẽ như vậy, thật sự tôi cũng rất hiếm thấy, những người của đội bảo vệ đi, cho dù có đầy đủ súng ống, nhưng cũng không có bất kỳ tác dụng gì, thực ra….”
Nói đến đây, chú Hỏa nghiến răng, dường như đang làm một cuộc đấu tranh tư tưởng.
“Thực ra, chủ tịch, ông phải chuẩn bị tâm lý trước, nếu như cánh cửa này không ngăn cản được Sở Vĩnh Du kia, có lẽ tôi cũng không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào.”
Nguyễn Văn Thiên ở bên kia hít một hơi khí lạnh, giống như nghe thấy những lời vô cùng khó tin.
“Lão Hỏa, cánh cửa bằng thép này tốn của tôi bao nhiêu tiền? Nó có thể chịu được tác động cũng vụ nổ với 5kg thuốc nổ TNT, sức lực của con người sao có thể phá vỡ được chứ, ông cũng quá tự ti rồi, tôi tin tiểu Phong có thể qua khỏi cửa ải khó khăn này.
Cúp điện thoại, người đàn ông trung niên cách chú Hỏa không xa cũng có chút bất lực nói.
“Anh Hỏa, quá khoa trương rồi, 1kg TNT tương đương với sức nổ của hai trăm quả lựu đạn. Cánh cửa này có thể chịu đựng được sức mạnh của 5kg, cho dù là võ sĩ cửu phẩm cũng không thể phá vỡ được.”
Chú Hỏa trừng mắt với người đàn ông trung niên kia, cùng là vệ sĩ của nhà họ Nguyễn, rốt cuộc ngoài ông ta là người lợi hại nhất, còn lại đều là võ giả tứ phẩm.
“Ông gặp cửu phẩm võ giả chưa? Bản thân còn chưa gặp, thì đừng lấy cái nhận thức có hạn của ông mà đánh giá.”
Lời nói vừa rơi xuống, Nguyễn Phong nằm trên chiếc giường nhỏ bên phía kia, tay phải đang xoa một món đồ chơi, cười nói.
“Tôi nói này chú Hỏa, tôi đã từng nói không ít lần, Sở Vĩnh Du kia là bạn học của tôi, đi lính 4 năm, bây giờ vẫn đang ở rể nhà người khác, có thể biết một chút võ, ông đừng có nâng anh ta lên đến tận trời như vậy, vốn dĩ căn phòng an toàn này không có bất kỳ cái gì cần phải khởi động, hơn nữa, anh ta có thể tìm đến đây rồi nói.
Liếc nhìn thời gian, chú Hỏa không quan tâm đến Nguyễn Phong, mà cầm bộ đàm lên nói.
“Số 1, báo cáo tình hình.”
Rất lâu sau không có bất kỳ âm thanh nào phát ra, chú Hỏa lập tức đứng dậy.
“Số 1, báo cáo tình hình!”
Ở trạm thu gom rác bên trên ông ta cũng sắp xếp ba người canh gác, một khi có bất kỳ động tĩnh gì đều phải báo cáo, đồng thời 10 phút phải báo cáo một lần, mà bây giờ, lại không có bất kỳ động tĩnh gì.
“11h30 phút, Nguyễn Phong, anh chuẩn bị sẵn sàng trả giá chưa? Vì người anh em của tôi Tỉnh Vu Dịch.”
Giọng nói đột nhiên từ bộ đàm truyền đến, sắc mặt chú Hỏa lập tức thay đổi, Nguyễn Phong cũng bị dọa sợ, không phải giọng nói của Sở Vĩnh Du còn có thể là ai.
Nhưng giây tiếp theo, anh ta chạy đến giành lấy bộ đàm trong tay chú Hỏa, cười nói.
“Sở Vĩnh Du! Mẹ nó anh có chút bản lĩnh đó, ông đang ở căn phòng an toàn dưới lòng đất, có bản lĩnh thì mày qua đây giết chết tao đi! Không phải mày nói trước 0h phải giết chết tao sao? Không giết được, mày chính là người được Nguyễn Phong tao nuôi.”
Chú Hỏa không ngăn cản những lời khiêu khích này, rất hiển nhiên, Sở Vĩnh Du đã có ý định phải giết chết Nguyễn Phong, nói nhiều như vậy làm gì, cũng không thể thay đổi được kết cục.
Nói xong, Nguyễn Phong lại nằm xuống, lấy điện thoại ra gọi video call nói chuyện với Lãnh Tiểu Mạt, đừng nói, mặc dù là căn phòng an toàn, nhưng những thứ nên có vẫn cố gắng để có, tốc độ mạng không kém một chút nào.
“Anh yêu, ở căn phòng an toàn có thoải mái không?”
Lãnh Tiểu Mạt ở phía bên kia video, mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa xuyên thấu, ánh mắt của Nguyễn Phong vô cùng tức giận,
“Đồ gái điếm xấu xa, vẫn phóng túng như vậy, căn phòng an toàn cũng tốt, nhưng, nếu như có em ở bên cạnh thì tốt rồi. Yên tâm đi, Sở Vĩnh Du là cái thá gì, chủ yếu là ông già nhà anh quá quan tâm đến anh, đừng thấy bây giờ anh đang trốn ở đây, nhưng ngày mai trước khi mặt trời mọc, ba anh sẽ khiến Sở Vĩnh Du đi gặp diêm vương, yên tâm đi.”
Bên này đang nói chuyện, người đàn ông trung niên bên kia có chút buồn chán, đi đến bên cạnh chú Hỏa nói.
“Anh Hỏa, anh phỏng đoán một chút, em có thể đạt đến võ giả ngũ phẩm không.
Chú Hỏa lạnh lùng hừ một tiếng.
“Bây giờ là lúc nào rồi, là lúc ông nên hỏi những chuyện này sao?”
Người đàn ông trung niên bất lực.
“Anh Hỏa, anh cũng quá căng thẳng rồi, em không tin một thanh niên mới nhập ngũ có 4 năm, có thể đáng sợ đến mức độ nào, hơn nữa, người đã từng tham gia các trận chiến, trên người có sát khí cũng là chuyện bình thường, lúc đó nếu như anh ra tay ở nhà hàng, có lẽ bây giờ chúng ta không cần phải xuất hiện ở đây.”
Nhìn thấy người đàn ông trung niên ung dung như vậy, hoàn toàn không để những lời ông ta nói vào trong mắt, chú Hỏa đang định giáo huấn, đột nhiên cả người sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
Bởi vì lúc nãy hình như nghe thấy tiếng cửa thép bị đập, mặc dù rất nhẹ, nhưng ông ta là võ giả ngũ phẩm, ngũ quan đều vượt xa người bình thường, chắc chắn không nghe sai.
Giây tiếp theo, ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa thép to lớn ở phía trước, cách khoảng 10m, trên trán cũng dần dần xuất hiện một vệt mồ hôi lạnh.
Theo ánh mắt của ông ta, người đàn ông trung niên cũng nhìn về phía cửa, phát hiện không có động tĩnh gì, đang định trêu chọc.
Thình thịch!
Một tiếng động lớn đột nhiên vang lên, cánh cửa thép có thể chịu đựng được sức nổ của 5kg thuốc nổ TNT, lúc này đã bị thủng một lỗ cao bằng người.
Giống như bị ai đó đang dùng hai tay xé ra.
Tiếng động lớn này vang lên, theo đó là bụi tung tóe khiến 3 người trong căn phòng an toàn vô cùng ngạc nhiên.
Nguyễn Phong bị tiếng động bên kia dọa sợ, đột nhiên ngồi dậy, điện thoại trong tay cũng rơi xuống đất, không thể tưởng tượng được nói.
“Sở Vĩnh Du! Sao anh có thể vào được đây!”
Trong điện thoại, khuôn mặt Lãnh Tiểu Mạt ở đầu video bên kia đột nhiên tái nhợt, lúc nãy nói chuyện, Nguyễn Phong đã khoe khoang về chi phí làm căn phòng an toàn này và sự kiên cố của cánh cửa thép kia.
Mà bây giờ Sở Vĩnh Du lại có thể đi vào? Vậy điều đó thể hiện cho cái gì….”
Nhất thời, Lãnh Tiểu Mạt bị dọa sợ đến mức hồn bay phách lạc, cúp máy, lập tức mở một phần mền nào đó ra, đặt một tấm vé máy bay gần nhất, không sai, cô ta phải chạy, quyết tâm giết chết Nguyễn Phong của Sở Vĩnh Du cao như vậy, vậy thì cô ta với tư cách tên đầu sỏ, sao có thể được tha thứ chứ.
Trong căn phòng an toàn, chú Hỏa còn định gắng gượng đứng dậy, nhưng đã toát mồ hôi lạnh, người đàn ông trung niên kia, ông ta là võ giả tứ phẩm, lúc này đã ngồi bại liệt trên mặt đất, trong mắt tràn đầy sự khó tin nhìn hình dáng từ cái lỗ đi vào.
“Nguyễn Phong, trước 0h, muốn mạng của anh, Sở Vĩnh Du tôi nói được làm được.”