“Hu hu! Dì út hung dữ với con.”

Trẻ con bây giờ vô cùng lanh lợi, đặc biệt khi thấy ánh mắt và biểu cảm của người lớn có gì đó khác thường, chúng sẽ lập tức hiểu ngay, cho nên, Hữu Hữu mới bật khóc ngay tại chỗ như vậy.

Sở Vĩnh Du bước nhanh qua đó, vẻ mặt lạnh lùng của anh khiến người ta phải khiếp sợ.

Tư Phu thấy vậy lại càng hoảng sợ, bà ta vội vàng xông đến, chặn phía trước Đồng Hiểu Tiêm. Bà ta biết rõ, Hữu Hữu chính là bảo bối của Sở Vĩnh Du, vậy mà cô con gái này của bà ta lại cứ năm lần, bảy lượt đụng vào.

“Mẹ, mẹ mau tránh ra! Con thấy cái miệng thối của Đồng Hiểu Tiêm không cần thiết phải mọc trên miệng nữa rồi!”

Đồng Hiểu Tiêm nghe thấy lời này của Sở Vĩnh Du, cô ta lập tức với qua người Tư Phu, chỉ về phía Sở Vĩnh Du và mắng chửi.

“Sở Vĩnh Du, anh mắng ai hả? Anh thử mắng lại lần nữa tôi nghe xem! Năm đó, nếu không phải nhà chúng tôi chọn anh làm con rể, thì anh đã sớm chết đói rồi!”

Sở Vĩnh Du vốn dĩ định bước dài hơn để lách qua người Tư Phu, nhưng khi anh nhìn thấy Hữu Hữu khóc ngày càng lớn, anh đành phải tạm thời buông tha cho Đồng Hiểu Tiêm, ôm Hữu Hữu vào lòng dỗ dành.

“Hữu Hữu ngoan, ba chơi với con nhé, không khóc nữa.”

Phía bên này, Sở Vĩnh Du cầm đồ chơi dỗ dành Hữu Hữu, phía bên kia Đồng Hiểu Tiêm vẫn tiếp tục mắng chửi.


“Ba, mẹ, con hỏi ba mẹ, rốt cuộc ba mẹ đang có ý gì vậy chứ? Kiếm được nhiều tiền như vậy, hẳn 30 tỷ, vậy mà lại cất giấu, không nói cho con biết, rốt cuộc ba mẹ đang có ý gì? Nếu không nhờ Đồng Hiểu Kiệt, thì bây giờ con vẫn chẳng biết gì cả.”

Đồng Thế Tân vô cùng tức giận, chỉ vào cô ta, nói.

“Ý của con là gì? Chiếc Mercedes-Benz con lái, cả số tiền sáu trăm triệu con lấy đi của Sở Vĩnh Du lần trước, còn chưa đủ cho con tiêu xài sao? Hả!”

Nhưng Đồng Hiểu Tiêm không hề có một tia áy náy, xấu hổ nào, cô ta chỉ “hừ” lạnh một tiếng.

“Con là con gái của ba mẹ, bây giờ còn đang trong độ tuổi nở rộ nhất, chỉ còn một năm nữa thôi là tốt nghiệp đại học rồi, đến lúc đó, chẳng nhẽ con không được tìm đối tượng ư? Hai người nhìn xem, bây giờ con đang đeo trên lưng túi xách gì? Cố gắng lắm mới mua nổi túi Coach New York. Tốt xấu gì con cũng phải được đeo túi xách của hãng Gucci chứ, như vậy mới có thể hấp dẫn ánh nhìn của các cậu ấm con nhà giàu có. Đợi đến khi con được gả vào nhà giàu sang phú quý rồi, chẳng lẽ ba mẹ không muốn hưởng phúc cùng con ư?”

“Con!”

Đồng Thế Tân tức đến nỗi không nói nên lời, ông ta dứt khoát ngồi xuống ghế sofa. Bản thân ông ta sinh được hai người con gái, nhưng vì sao cô con gái này của ông ta cứ khiến ông ta phải lo lắng, bận tâm hết lần này đến lần khác vậy chứ!

Ngược lại, Tư Phu dùng giọng nói vô cùng dịu dàng, nhỏ nhẹ của mình, hơn nữa bà ta còn đè âm thanh xuống mức thấp nhất, giống như sợ Sở Vĩnh Du nghe thấy.

“Con gái, con đừng gào lên nữa, không phải Hữu Hữu vẫn đang khóc sao? Như vậy đi, mẹ chuyển cho con ba trăm triệu trước nhé, con cứ lấy tiêu tạm trước đi.”

Ha ha!

Nghe thấy những lời này của Tư Phu, Đồng Hiểu Tiêm dường như cảm thấy vô cùng nực cười.

“Mẹ, mẹ đang cho tiền đuổi ăn mày đi đấy à? Ít nhất cũng phải chuyển cho con ba tỷ, không thương lượng.”

“Cút! Mày cút ngay ra khỏi nhà cho tao!”

Mở miệng ra là đòi ba tỷ, hơn nữa còn đang là sinh viên đại học, Đồng Thế Tân hoàn toàn phát điên, ông ta lao qua đó, bộ dạng như sắp đánh nhau đến nơi.

Tư Phu nhìn thấy cảnh này, vội vàng đẩy Đồng Hiểu Tiêm ra ngoài, đồng thời nhỏ giọng nói.

“Con về trường trước đi, hai ngày nay mẹ sẽ lén chuyển ba tỷ cho con, sau này đừng chọc ba con tức giận, cũng đừng đối xử với Hữu Hữu như vậy nữa!”

Đồng Hiểu Tiêm vốn dĩ còn muốn cãi lý, nhưng sau khi nghe thấy lời này, cô ta lập tức mỉm cười, bày ra bộ dạng làm nũng, nói.

“Hì hì, vẫn là mẹ hiểu con nhất. Thế con đi trước nha, mẹ nhìn đi, ba con tức giận đến nỗi không có cách nào kiềm chế được, đúng là càng già càng dễ cáu mà!”

Trở lại nhà, Tư Phu có phần không dám đối mặt với Sở Vĩnh Du đang chơi đùa với Hữu Hữu.

“Ba ơi, có phải Dì út không thích con không?”

Hữu Hữu đột nhiên nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình, tủi thân lên tiếng. Nghe thấy lời này của con bé, Sở Vĩnh Du âm thầm nghiến răng nghiến lợi trong lòng, nhưng ngoài mặt anh vẫn dịu dàng nói.


“Không có đâu Hữu Hữu, dì út rất yêu con. Vì dì có chuyện gấp cho nên mới phải đi, ba nói thật đó.”

Hữu Hữu nghĩ ngợi một lát, sau đó mới tiếp tục vui vẻ chơi đồ chơi.

Nếu quay trở lại khi nãy, Sở Vĩnh Du sao có thể nói ra những lời này cơ chứ. Nhưng sau khi đọc nhiều sách về giáo dục con người, anh biết, có một số lời, tuyệt đối không thể nói trước mặt trẻ con được. Nếu không, nó sẽ có ảnh hưởng rất sâu sắc đối với quá trình trưởng thành của chúng.

“Vĩnh Du, con xem, Hiểu Tiêm cũng chỉ vì lo lắng cho người nhà mà thôi, con đừng…”

“Mẹ, hiện giờ con không muốn nói chuyện với mẹ, biết không?”

Nào ngờ, ngay sau đó, Hữu Hữu lại cầm chiếc xe tăng Lâm Sinh cho mình lên, đi đến bảo vệ phía trước Tư Phu.

“Ba xấu xa, con không cho phép ba nói chuyện với bà như vậy, hừ!”

Sở Vĩnh Du ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ, nhất thời cảm thấy vô cùng hoảng hốt. Đúng rồi, bản thân anh vừa trở về không lâu, cho dù muốn dành hết tình yêu cho Hữu Hữu thì cũng cần có thời gian. So sánh mà nói, trong bốn năm anh rời đi, Hữu Hữu cũng đã ba tuổi, cho dù là Đồng Ý Yên hay là Tư Phu và Đồng Thế Tân, họ cũng đều dành hết tình thương và tâm trí cho Hữu Hữu, còn anh…

Nghĩ đến đây, Sở Vĩnh Du lập tức cúi người trước Tư Phu.

“Mẹ, con xin lỗi, con không nên dùng thái độ như vậy để nói chuyện với mẹ.”

Tư Phu vội vàng xua tay, nói.

“Không, không, Vĩnh Du, mẹ biết…”

“Mẹ, đây quả thật là lỗi của con. Đều nhờ mọi người nuôi nấng, dạy dỗ Hữu Hữu đến năm con bé ba tuổi, Sở Vĩnh Du con thật sự nợ mọi người quá nhiều, sợ rằng cả đời này cũng không thể trả hết được.”

Giờ khắc này, Tư Phu hoàn toàn không biết nên làm như thế nào. Bà ta biết bản thân nuông chiều Đồng Hiểu Tiêm là sai, nhưng bà ta không có cách nào khống chế được tình yêu thương của mình dành cho con gái, thật sự không thể khống chế được.

Mười giờ, Đồng Ý Yên về đến nhà. Đồng Thế Tân nghe điện thoại, có chút bất đắc dĩ nói.

“Làm sao bây giờ? Ba bảo chúng ta đến khách sạn Thiên Sơn ngay bây giờ, nói là muốn chúc mừng vì đã hợp tác được với tập đoàn Chúc thị.”

Sở Vĩnh Du khẽ mỉm cười.

“Phải đi chứ, vì sao lại không đi? Đúng lúc có một sở thú cách khách sạn Thiên Sơn không xa lắm, hôm nay con vốn định đưa Hữu Hữu đến đó chơi một chuyến.”

Hữu Hữu đang được Đồng Ý Yên ôm trong lòng lập tức vui vẻ khoa tay múa chân, nói.

“Yeah! Vừa có thể xem voi, sư tử, khỉ, và cả… Ừm, ừm, con còn biết tên của nhiều động vật lắm!”


Sở Vĩnh Du hiểu ý, khẽ mỉm cười. Anh đương nhiên biết bây giờ, rất nhiều đứa trẻ mới hai, ba tuổi đã bắt đầu đi học ở các lớp sở thích khác nhau. Nhưng anh không đồng tình với cách làm này, để trẻ con vui vẻ trưởng thành mới là điều quan trọng nhất. Về phần, tương lai chúng sẽ phát triển, trở thành người như thế nào không quan trọng. Chỉ cần phẩm hạnh đoan chính là được, ai bảo Hữu Hữu có một người ba tài giỏi, lừng lẫy như anh cơ chứ!

Khi đến khách sạn Thiên Sơn, những người khác trong nhà họ Đồng đều đã đến. Hôm nay cũng được coi là ngày mọi người sum họp, không chỉ cả nhà cô Đồng Nguyệt Lâm có mặt, mà ngay đến cả người bận rộn như Đồng Quyên Quyên cũng đến. Dường như chỉ thiếu duy nhất một người, đó chính là con gái của Đồng Kiến Văn. Nhưng mà hiện giờ, cô ta đang làm việc ở nước ngoài, cho nên chắc chắn là sẽ không đến.

Một chiếc bàn có thể chứa đủ hai mươi người, bữa ăn bắt đầu ngay sau đó. Đồng Tử Họa đột nhiên cầm ly rượu đứng dậy.

“Ông nội, bác cả, nếu như không ai mở màn, vậy thì cháu xin được to gan nói hai câu.”

Đồng An Thái mỉm cười, mặc dù ông ta không có quan hệ huyết thống với Đồng Tử Họa, nhưng ông ta thật sự rất thích anh ta.

“Chú hai, thím hai, chị Ý Yên, Sở Vĩnh Du, cảm ơn mọi người đã bỏ công, bỏ sức vì nhà chúng ta, giúp cho bất động sản Hoa Phong lên như diều gặp gió, gặt hái được thành công đáng mong đợi. Cháu xin kính mọi người một ly.”

Nói xong, anh ta uống cạn ly rượu. Mặc dù ngoài mặt Đồng Tử Họa vẫn mỉm cười, vui vẻ nhưng giọng điệu của anh ta đã thay đổi.

“Không thể không nói, chị Ý Yên từ chức, quả thật đã tính toán từ trước. Nếu không, hôm nay chị đã bị khai trừ khỏi đội ngũ của công ty bất động sản Hoa Phong rồi. Cũng không tự nhìn lại mình xem, bản thân chị có tài cán gì mà muốn ngồi lên chức Phó Tổng giám đốc? Mẹ kiếp, đùa cái gì thế không biết! Thật sự cho rằng, chúng tôi mời các người đến đây ăn cơm để chúc mừng ư!”

Nói đến đây, Đồng Tử Họa dừng lại một lúc, hai mắt khẽ nheo lại, giọng nói còn mang theo tia suy ngẫm.

“Sở dĩ gọi các người đến đây là muốn làm bẽ mặt các người đó! Ha ha!”

Đồng Ý Yên tức đến mức toàn thân run rẩy, ngược lại, Sở Vĩnh Du lại chậm rãi đứng lên, nói với Tư Phu.

“Mẹ, mẹ che mắt Hữu Hữu lại cho con, có một số người, không cần giữ lại lưỡi để làm gì cả.”

Kỳ lạ là, sau khi nghe thấy những lời này, Đồng Tử Họa không hề tỏ vẻ sợ hãi một chút nào cả, anh ta lắc lắc ngón tay, khinh thường nói.

“Tên ngu ngốc Sở Vĩnh Du kia, mày cho rằng ông đây sẽ để mặc cho mày đánh ư? Hôm nay, mày có thể đụng đến mép áo của ông đây, coi như mày, con mẹ nó có bản lĩnh!”

Đồng Tử Họa vừa dứt lời, một người ăn mặc như nhân viên phục vụ trong phòng bao đột nhiên đứng bên cạnh Đồng Tử Họa. Tay trái chống lưng, tay phải đưa về phía Sở Vĩnh Du, ngoắc ngoắc mấy cái.

“Anh, không được.”