Thấy Đồng Ý Yên không hẹn trước, thái độ của bảo vệ càng tệ hơn.

“Tránh ra!”

Đồng Ý Yên hung dữ nói ra hai chữ, cô cực kỳ uất ức, suýt thì rớt nước mắt.

“Haha! Nhìn thấy chưa? Bị chặn ở ngoài cửa rồi kìa, nhà tên Sở Vĩnh Du này đúng là ngốc chết đi được.”

Đồng Tử Hoạ ở trên xe cười đến mức thở không ra hơi, Đồng Hiểu Kiệt cũng cười haha.

“Đoán trước được rồi mà, anh thấy lần này Đồng Ý Yên muốn khóc lắm rồi đấy, còn tưởng cô ta quen Liên Sâm và tổng giám đốc chi nhánh Hướng Hợp thật chứ? Chẳng trách nhà chúng ta không có tương lai.”

Dường như sự thật là vậy, Sở Vĩnh Du đứng ở cửa toà cao ốc, nhìn hai tên bảo vệ bằng ánh mắt không mấy thân thiện.

“Hai người không biết đi kiểm tra xem có hẹn trước không à? Tên là Đồng Ý Yên.”

Bảo vệ bật cười.

“Này nhóc, có biết hôm nay có bao nhiêu người muốn được vào không? Nếu ai cũng phải kiểm tra thì chẳng phải sẽ mệt chết chúng tôi sao? Nếu có hẹn trước thì khí chất sẽ khác, nhìn lại hai người xem?”

Nhân viên bảo vệ còn lại còn quá đáng hơn, hắn đẩy Đồng Ý Yên ra.


“Chó ngoan không cản đường!”

Có thể ứng tuyển làm nhân viên bảo vệ Tập đoàn Chúc thị ở Thành phố Ninh thì bọn họ đều rất khoẻ, động tác này họ cũng đã làm nhiều rồi, những người được gọi là đại diện cho những người giỏi giang của công ty cũng không dám ho he gì.

Nhưng bọn họ động vào nhầm người rồi.

“A!”

Một tiếng hét vang lên, Sở Vĩnh Du đã túm lấy bàn tay đang đẩy Đồng Ý Yên ra của bảo vệ.

“Vợ tôi mà cũng dám đẩy? Bàn tay này của ông có cũng chẳng ý nghĩa gì.”

“Rắc” một tiếng, bảo vệ bên cạnh biết tay đồng nghiệp đã gãy rồi.

Hắn đang định hô lên để tìm người hỗ trợ thì đột nhiên một người phụ nữ đi giày cao gót chạy ra.

“Tổng giám đốc Đồng, thật ngại quá đã để cô chờ lâu.”

Cô ta là thư ký của Hướng Hợp, được cử xuống chờ Đồng Ý Yên, cô ta đã xem ảnh nên nhớ được vẻ ngoài của cô.

Cô ta đã đứng đợi ở cửa cả tiếng đồng hồ nhưng đột nhiên trong sảnh lại xảy ra mâu thuẫn, một người trong đó còn là người cô giới thiệu vào làm nên vội chạy vào, quên mất dặn bảo vệ ở cửa.

Bây giờ nhìn thấy cảnh này, lòng cô ta cũng khá căng thẳng.

“Cô… cô đang gọi tôi?”

Đồng Ý Yên không thể tin được, nhất là danh xưng tổng giám đốc Đồng này, với cô mà nói là quá xa lạ.

“Tổng giám đốc Đồng, thật sự xin lỗi, tôi là thư ký của giám đốc Hướng, anh ấy bảo tôi xuống đây đợi cô.”

Sở Vĩnh Du ở bên cạnh hừ lạnh.

“Tập đoàn Chúc thị toàn thuê những

người mắt chó khinh thường người khác thế này à?”

Hai tên bảo vệ trước đó đã bị quát đuổi đi, Sở Vĩnh Du không nói gì, bởi đó là chức trách của họ, nhưng đột nhiên động chân động tay còn nói những lời khó nghe như vậy, thật sự đã vượt quá khả năng chịu đựng của anh.

Nghe đến đây, thư ký quay lại, lạnh lùng nói:

“Hai người đã bị sa thải.”


Hai nhân viên bảo vệ sững sờ tại chỗ, tên bị bẻ gãy tay kia còn quên cả kêu đau, thật sự không thể tin được hai người nhìn cực kỳ bình thường này lại được thư ký của tổng giám đốc đích thân đứng chờ.

Vấn đề là người ta đã ra lệnh, đồng nghĩa với việc đã động vào họng súng.

Tiếc là dù họ có cầu xin thế nào cũng vô ích.

Sau khi Đồng Ý Yên và Sở Vĩnh Du đi vào, trong con xe BMW X5 bên đường không có một tiếng động.

“Vào rồi? Cậu không hoa mắt đấy chứ?”

Đồng Hiểu Kiệt lẩm bẩm, Đồng Tử Hoạ cũng khó tin nhưng sau đó lập tức cười khẩy nói:

“Cũng không có gì ngạc nhiên, Liên Sâm được coi là nhân vật lớn số một ở Thành phố Ninh, tìm quan hệ để họ cho vào cũng là chuyện bình thường, nhưng muốn ký hợp đồng thì nằm mơ đi. Tổng giám đốc Hướng Hợp của công ty con Tập đoàn Chúc thị có địa vị thế nào, nói khó nghe thì những người giàu có ở Thành phố Ninh như chúng ta còn chẳng là gì trong mắt người ta, sao có thể để tâm đến Liên Sâm chứ?”

Nghe Đồng Tử Hoạ phân tích như vậy, Đồng Hiểu Kiệt cũng nở nụ cười.

“Đúng thế, có gặp được Hướng Hợp hay không còn chưa biết, đoán chừng 80% người cho vào kia cũng chỉ là một người gác cửa. Thôi không cần đợi nữa, vào đó còn phải xếp hàng mấy tiếng, chúng ta chuẩn bị đi ăn trưa thôi.”

“Vâng, tối nay chúng ta sẽ đến nhà ông nội, em nóng lóng muốn thấy vẻ mặt như ăn phải shit của nhà Đồng Ý Yên lắm rồi.”

Trong đại sảnh của công ty con đã có rất nhiều người, ai nấy đều nhìn Đồng Ý Yên và Sở Vĩnh Du với vẻ mặt ngưỡng mộ, họ nhận ra người phụ nữ đi giày cao gót có dáng người quyến rũ kia chính là thư ký Lam Mị của tổng giám đốc Hướng Hợp.

Đồng Ý Yên vẫn còn đang lén quan sát Sở Vĩnh Du, phát hiện đối phương không nhìn Lam Mị, trong lòng thoáng vui mừng.

Vì dáng người của Lam Mị này đúng là quá nóng bỏng, hơn nữa khuôn mặt cũng rất thanh tú, đeo thêm một chiếc kính gọng đen càng thêm quyến rũ.

Thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất, ngay khi cửa vừa mở ra, một người đàn ông trung niên mặt vuông chữ điền xuất hiện.

“Tổng giám đốc Đồng, chào mừng, tôi là Hướng Hợp – giám đốc chi nhánh Tập đoàn Chúc thị ở Thành phố Ninh.”

Đây là…

Đồng Ý Yên ngỡ ngàng, nhân vật có máu mặt này lại… có thái độ tốt với mình đến vậy sao? Điều này hơi phi thực tế.

Đồng Ý Yên đưa tay phải ra bắt tay với ông ta, cô đã qua giai đoạn căng thẳng tột độ, bây giờ cũng coi như có chút phong thái.

“Chào tổng giám đốc Hướng.”

Hướng Hợp nhất thời lo sợ, phải biết đây là việc cấp cao nhất ra lệnh, có thể thấy quan hệ của cô gái Đồng Ý Yên trước mặt này với Tập đoàn Chúc thị đã ở mức nào, ông ta nào dám vô lễ?

“Tổng giám đốc Đồng đừng khách sáo, mời đi theo tôi.”


Dù là Lam Mị đang đứng phía sau cũng hé mở cái miệng nhỏ hoa anh đào.

Từ khi sếp yêu cầu cô phải đích thân đợi Đồng Ý Yên thì cô đã biết quan hệ của người này rất vững, nhưng bây giờ thấy thái độ khiêm nhường của tổng giám đốc Hướng thì thật sự hơi đáng sợ.

“Đổi thư ký đi.”

Đột nhiên Sở Vĩnh Du nói một câu khiến bước chân mấy người đều khựng lại.

Đồng Ý Yên phẫn nộ, vội đập Sở Vĩnh Du một cái rồi nhỏ giọng nói:

“Anh nói gì đấy?”

Nhưng Sở Vĩnh Du lại như không nghe thấy, anh vẫn nhìn Hướng Hợp.

“Tôi bảo ông đổi thư ký khác đi, giữ một người không làm tròn chức trách bên cạnh để chờ đẻ trứng à?”

Thân là thư ký, lại được tổng giám đốc đích thân dặn dò mà vẫn để tình huống vừa rồi ở cửa xảy ra thì đâu chỉ là không làm tròn chứuc trách. Cho dù cô có việc gấp đến đâu nhưng có việc gì còn cấp bách hơn chuyện Tổng giám đốc đã lệnh? Hơn nữa cho dù không còn cách nào khác, chẳng nhẽ không biết dặn bảo vệ một tiếng?

Bây giờ Sở Vĩnh Du anh đã về, anh không cho phép vợ anh chịu uất ức.

“Tổng giám đốc Hướng đừng để ý, anh ấy là chồng tôi, ngày đầu tiên tôi đến nhậm chức nên anh ấy không yên tâm đi cùng, ông cứ kệ anh ấy đi là được.”

Lam Mị đang căng thẳng cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại càng thêm khinh bỉ.

Tổng giám đốc Đồng còn không nói gì, anh là cái gì mà lại muốn một câu là có thể sa thải người đã làm thư ký cho tổng giám đốc Hướng năm năm là tôi? Nực cười.

Nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy trên trán Hướng Hợp đang đổ mồ hôi lạnh, ông ta có địa vị cao, đã gặp vô số người nhưng chưa bao giờ thấy đôi mắt nào bình tĩnh mà lại như sóng biển cuộn trào thế này.

Trực giác nói cho ông ta biết chồng của Đồng Ý Yên này không hề đơn giản.

“Lam Mị, cô bị sa thải rồi, đến bộ phận nhân sự báo cáo đi.”