CHƯƠNG 1031

Biệt thự trung tâm hồ ở Vân Vụ Chi Hải, một năm trôi qua, thực lực của Đồng Ý Yên cũng đạt tới cửu bộ võ vương, huyết mạch và công pháp thích hợp, tốc độ tu luyện cũng quả thật nhanh đến mức dọa người, ai biết được, đoán chắc cũng sẽ thấy xấu hổ.

Lúc này, không chỉ là Đồng Ý Yên, còn cả mẹ vợ Tư Phu và ba vợ Đồng Thế Tân cũng có.

Sở Vĩnh Du lại bế Hữu Hữu, cô bé đang yên tĩnh xem phim hoạt hình.

“Vĩnh Du, con đi lần này phải đi bao lâu?”

Tư Phu nhìn Sở Vĩnh Du, cũng biết lời này không nên là bà ta hỏi, nhưng vẫn không nhịn được.

“Ba mẹ, con… đi lần này thật sự phải bao lâu, trong lòng chính con cũng không chắc.”

Đồng Ý Yên ở bên cạnh, nở nụ cười nói.

“Ba mẹ đừng hỏi nữa, lần này Vĩnh Du là phải đi cứu sư phụ của anh ấy, bất luận đi bao lâu, con đều ủng hộ, nếu không có sư phụ của anh ấy thì cũng sẽ không có anh ấy của ngày hôm nay.”

Nhìn vợ với ánh mắt cảm kích, trong lòng Sở Vĩnh Du thật ra rất áy náy, nhưng giống như những gì Đồng Ý Yên nói, sư phụ là buộc phải đi cứu, đây là trách nhiệm của người làm đồ đệ, nếu tiếp tục ở lại đây, bản thân anh cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

“Không sai, nam tử hán đại trượng phu, không thể làm tiểu nhân vong ơn phụ nghĩa, Vĩnh Du con yên tâm mà đi, ba mẹ sẽ chăm sóc tốt bản thân và gia đình này.”

Đêm khuya, cho dù Hữu Hữu cứ muốn ngủ một mình, nhưng Sở Vĩnh Du vẫn mặt dày ở bên cạnh, lúc này mượn ánh trăng, nhìn gương mặt đáng yêu của con gái, anh thật sự có rất không nỡ.

Nhưng có lúc, con trường phía trước phải đi như nào, thật sự không phải bản thân muốn quyết định như nào thì sẽ như thế đó.

“Hữu Hữu, ba xin lỗi con, nhưng ba thật sự buộc phải làm.”

Nghĩ tới lúc đó nói với Hữu Hữu mình phải đi công tác, hơn nữa phải đi rất lâu, tuy vẻ mặt Hữu Hữu không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn nói câu ‘ba nhớ phải mang đồ chơi về cho con’, trên mặt Sở Vĩnh Du chỉ biết nở nụ cười khẽ.

Trong lúc bất tri bất giác, cửa phòng ngủ mở ra, Đồng Ý Yên nhìn Sở Vĩnh Du với vẻ mặt u ám.

“Tới em rồi nhỉ, anh muốn đêm nay giành cho con gái hết rồi sao?”

Sở Vĩnh Du ngại ngùng, vội vàng đứng dậy đi ra ôm lấy Đồng Ý Yên.

“Sao có thể chứ vợ.”

Đồng Ý Yên lúc này nhìn sang Sở Vĩnh Du, ánh mắt có hơi mê ly.

“Ôm em đi vào.”

Đêm nay, hai người đều không ngủ, không phải là làm chuyện nên làm, chỉ nói chuyện với nhau, có thể nhìn ra, tuy ngoài miệng Đồng Ý Yên nói không sao, nhưng trong lòng vẫn là không nỡ.

Sáng sớm, Sở Vĩnh Du sau khi ngắm nhìn con gái đang ngủ say, Đồng Ý Yên đột nhiên nói đùa.

“Lần trước anh đi, em sinh Hữu Hữu, anh nói xem lần này sau khi anh rời đi, em liệu có khi nào sinh thêm một đứa nữa không?”

Đồng Ý Yên vội vàng chặn miệng của cô lại, bất mãn nói.

“Đừng, Hữu Hữu chào đời anh đã không về kịp, anh không muốn đứa con thứ hai, anh vẫn không có mặt.”