CHƯƠNG 1011

“Khẩu khí lớn quá nhỉ, không nói tới Huyền Hoàng Môn bọn tao là người của bang chủ đứng đầu truyền nhân của rồng, địa vị bên ngoài lại là thứ mà mày không có cách nào tưởng tượng được, mày…”

“Đầu tiên, bắt đầu từ mày đi.”

Rầm!

Sở Vĩnh Du tung một quả đấm, người thanh niên đứng đối diện trực tiếp ngã nằm trên mặt đất, thân thể chậm rãi tiêu tán không còn nữa, cuộc đối chiến đã thua rồi.

Cuộc chiến này kết thúc, Sở Vĩnh Du trực tiếp thoát khỏi cách đấu trường, sau đó lấy điện thoại di động gọi cho Phồn Hoa, vừa lúc đối phương đang online.

“Anh Sở.”

“Đại bản doanh Huyền Hoàng Môn ở đâu vậy?”

“Ở trung tâm thành phố Tây Khúc.”

“Cử người đến trấn Phong Lâm đón tôi, dùng phương tiện giao thông nhanh nhất.”

Sau đó, Sở Vĩnh Du đã đứng ở phía đông trấn Phong Lâm, sau khi bước ra khỏi thị trấn, ở đây bình thường không có người nào dám dừng lại, bởi vì một khi bạn bước ra khỏi thị trấn, vậy thì bất cứ người nào cũng có thể tấn công bạn bất ngờ mà không có bất cứ ràng buộc nào.

Cho nên, lúc này Sở Vĩnh Du đứng ở đây liền trông khác biệt.

Qua nửa tiếng đồng hồ, có ba người bước ra từ trong trấn, sau khi bọn họ nhìn nhau thì liền đứng bao vây Sở Vĩnh Du.

“Thằng nhóc này, lá gan của mày to quá nhỉ, dám đứng ở đây, là đang chờ ba bọn tao có đúng không?”

Một người khác liền cười lạnh rồi nói.

“Thức thời thì đưa tiền nước R mà mày có cho bạn tao, như thế này thì mày có thể trở về từ cõi chết, có hiểu chưa. Này… mày chỉ có ba mươi giây để suy nghĩ?”

Sở Vĩnh Du không nói gì mà là ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, chỉ nhìn thấy có một chiếc máy bay trực thăng chậm rãi hạ xuống, trên thân máy bay còn được in ba chữ Tạc Thiên bang.

Cảnh tượng như thế làm tất cả những người ở đây phải kinh hoảng, dù sao thì đây chính là máy bay trực thăng đó, từ trước tới nay bọn họ chưa từng nhìn thấy, nghe nói dù là thành phố lớn có thể mua được nó thì cũng chỉ có lác đác mấy chiếc mà thôi, mà đầu tiên bạn còn nhất định phải là cách đấu sư cấp chín thì mới có tư cách mua nó.

Nhưng sau khi nhìn thấy Tạc Thiên bang là bang phái đứng thứ hai ở truyền nhân của rồng, bọn họ đều bình thường trở lại, người ta có máy bay trực thăng, đây là chuyện đương nhiên. Có rất nhiều người lộ ra ánh mắt hâm mộ, nếu như có thể gia nhập vào Tạc Thiên bang, vậy thì địa vị và mọi thứ đều có đủ.

Trên máy bay trực thăng có một người bước xuống, vội vàng chạy đến bên cạnh Sở Vĩnh Du.

“Anh Sở, tôi là Ngô Siêu, đến đây đón ngài.”

Sở Vĩnh Du gật gật đầu, cất bước đi về phía máy bay trực thăng, về phần ba người vừa mới chuẩn bị trấn lột anh thì đã bị dọa rồi sụp xuống đất, mặt trắng bệch một mảnh.

Dường như là Ngô Siêu đã nhìn ra điểm gì đó, chỉ trừng mắt mà không nhiều lời, vội vàng đi theo sau lưng Sở Vĩnh Du.

Nhưng chính là một ánh mắt như thế, ba người bọn họ liền run lên cầm cập, lúc này trong lòng hối hận không có cách nào hình dung.

Có trời mới biết ở một nơi chim không thèm ị như là thị trấn Phong Lâm lại có thể có người là thành viên của Tạc Thiên bang, hơn nữa có vẻ như là địa vị rất cao.