Sáng sớm tinh mơ, ánh mặt trời bao phủ toàn bộ Thành phố Ninh.
Trên một con phố, Sở Vĩnh Du đứng bất động dưới tán cây.
Nhìn đám người rải rác qua lại, trong lòng nhất thời cảm thấy xúc động.
Bốn năm chinh chiến, Sở Vĩnh Du tôi cuối cùng cũng trở về, bà xã, không biết em có khỏe không......
Một vài người qua đường dừng lại nhìn, cảm thấy người thanh niên này hơi kì lạ.
Dáng người cao ráo nhưng không thô kệch, giống như chim ưng trong đêm tối, bên trong chứa đựng đôi mắt sắc bén, sâu xa, như muốn chiếm đoạt tất cả tia nắng đầu tiên vào buổi sáng sớm.
Đột nhiên một bóng người đến gần, khom người và nói.
“Thưa ngài, đã điều tra rõ rồi, Đồng Ý Yên chưa thay đổi chỗ ở, hơn nữa, còn có một tin khác.”
Mã Trạch, một trong bốn người bảo vệ Sở Vĩnh Du, là người mạnh mẽ vang dội, lúc này lại có một chút do dự.
“Nói.”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du cau mày, Mã Trạch bừng tỉnh và vô cùng lo sợ.
“Nhà họ Đồng kén rể ở khách sạn Tứ Thủy Đại lúc mười giờ hôm nay.”
Lại kén rể? Sở Vĩnh Du cau mày, nghĩ lại bốn năm trước, sự tác hợp của anh và Đồng Ý Yên, cũng không phải là kén rể sao.
“ Kén cho em vợ tôi sao?”
Em gái Đồng Hiểu Tiêm của Đồng Ý Yên, tính cách đanh đá nhưng lại có một ngoại hình xinh đẹp, tuy không đẹp bằng chị gái Đồng Ý Yên nhưng cũng khá quyến rũ.
“Không phải, là.....là kén cho Đồng Ý Yên.”
Nói ra câu này, cơ thể Mã Trạch có chút run rẩy, đó là sự sợ hãi.
Phải biết người trước mắt là Sở Vĩnh Du, người canh giữ lãnh thổ quốc gia bốn năm nay, uy danh của anh vang xa ngàn dặm, không một ai dám đụng đến anh.
Anh được vinh dự là một trong ba chiến thần có công bảo vệ non sông đất nước, đây là niềm vinh dự khi được trở về quê hương của mình.
Vợ của mình thế nhưng lại lần nữa kén rể, nên tức giận hay không chứ?
Vù vù!
Đột nhiên trên mặt đất có gió thổi đến, cây lớn bên cạnh ngã xuống ầm ầm, ngay cả rễ cũng bật ra.
Mã Trạch cúi đầu, cố gắng chịu đựng luồng khí kinh khủng phát ra từ cơ thể Sở Vĩnh Du, anh ta biết cậu chủ đang tức giận.
“Nhà họ Đồng này, coi vợ tôi là cái gì chứ, coi Sở Vĩnh Du tôi là cái gì, ở khách sạn Tứ Thủy Đại đúng không? Đi thôi.”
Mở cửa xe một cách kính cẩn, Mã Trạch phất tay, uy thế mạnh mẽ.
“ Đi thôi!”
Mercedes-Benz G63 xuất phát, cách góc phố không xa, một chiếc xe G63 xuất hiện, giống như chiếc xe Sở Vĩnh Du ngồi, tất cả đều được treo các biển số xe.
Nửa tiếng sau, tại cổng khách sạn Tứ Thủy Đại, đám người đột nhiên dừng lại, trong mắt lộ ra sự kinh ngạc.
Hai mươi chiếc Mercedes-Benz G63 mới toanh lao tới đây, không cần bất kỳ tô vẽ gì, khí thế đã san bằng cả con phố.
“Wow, đây là ông chủ lớn nào vậy, Thành phố Ninh chúng ta sợ rằng chẳng có mấy người có nhiều xe G63 đến vậy.”
“Đúng vậy, một chiếc hơn mười hai tỷ, 20 chiếc...thật không dám tưởng tượng nổi.”
Đang bàn luận xôn xao, chiếc xe dẫn đầu dừng lại, Sở Vĩnh Du bước xuống từ cửa sau, liếc nhìn bảng hiệu của khách sạn Tứ Thủy Đại rồi bước lên cầu thang.
Ầm Ầm!
Một tiếng sấm sét trên mặt đất, bầu trời ngay lập tức u ám, kèm theo khí thế của cơ thể Chu Vĩnh Du, mọi người vội vàng tránh sang một bên, chỗ nào anh đi qua, thậm chí, mọi người còn không dám nhìn vào đôi mắt trông có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất là sóng gió đang trào dâng.
“Đẹp trai quá, phong độ quá! Trời ạ, nếu sau này gả cho một người đàn ông như vậy, tôi chết cũng không đáng tiếc.”
“Nằm mơ đi, người ta không những phong độ, mà còn có tiền, có thể lấy người như cô sao?”
Giọng nói dần dần im lặng, Sở Vĩnh Du cũng tiến vào trong đại sảnh của khách sạn Tứ Thủy.
Cùng lúc đó, một yến tiệc trên lầu năm lại sôi động lạ thường, hầu hết mọi người đều đến tham gia buổi tranh cử kén rể của nhà họ Đồng.
Trong một căn phòng trên tầng tám, một người phụ nữ mặc chiếc váy dạ hội hai dây màu xanh nhạt đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, bóng lưng cô đơn, đã đủ làm cho vô số nam nhân điên cuồng.
Đồng Ý Yên là vợ của Sở Vĩnh Du, một người phụ nữ vừa có ngoại hình vừa có khí chất.
“Yên Yên.”
Một tiếng kêu khe khẽ phát ra từ người đàn ông trung niên tên Đồng Thế Tân đang ngồi trên ghế sofa, trong lòng ẩn chứa sự tự trách sâu sắc.
Đồng Ý Yên quay người lại, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra nhưng lại đối lập rõ ràng với vẻ u buồn trong mắt cô.
“Đây là danh sách, Yên Yên, con... hãy chọn một người đi.”
Gần như là lời Đồng Thế Tân vừa nói ra đối mặt với người phụ nữa trung niên xinh đẹp đang ngồi trên ghế sofa - Tư Phu, mẹ của Đồng Ý Yên đột nhiên đập bàn đứng dậy, chua chát nói. ngôn tình hoàn
“Chọn chọn chọn! Chọn cái rắm, ông xem bọn họ là người thế nào, không chỉ không đủ thông minh, mà còn tàn phế, đần độn, thậm chí còn bị bệnh thần kinh. Con gái của tôi sẽ biến thành cái dạng gì!”
Nói đến đây, Tư Phu nhìn Đồng Thế Tân cúi đầu, không nói gì, cũng không tức giận.
“Đều là đồ bỏ đi, lần đầu tiên chọn Sở Vĩnh Du, ít nhất cũng là người bình thường, lần này thì sao? Hơn nữa chuyện kén rể trọng đại như vậy, ông xem ba ông, anh ông có ai đến không, lại phái mấy người nhỏ tuổi đến, đây là muốn sỉ nhục ai thế.”
Đồng Ý Yên bước đến, từ từ cầm bảng danh sách lên.
“Mẹ, đừng nói nữa, chỉ cần có thể đổi với Hữu Hữu, muốn con làm gì cũng được cả.”
Hữu Hữu......nghe đến tên của cháu gái, hai người họ đều không nói nên lời.
“Yên Yên, bây giờ không có người ngoài, mẹ rất sợ, ông nội con, thật sự không phải thứ gì tốt, chắt gái máu mủ tình thâm, ông ta còn có thể lấy nó ra làm tiền đặt cược, thật sự là...”
“Mẹ!”
Sau khi nói ra chữ này, Đồng Ý Yên duỗi tay phải ra, dùng ngón trỏ chỉ ngay một cái tên trên đó.
“Anh ta đi.”
Mười phút sau, trong phòng tiệc, Đồng Thế Tân nhìn ‘thanh niên tài tuấn’ phía dưới, trong lòng tức giận nói.
“Tiếp theo đây, tôi tuyên bố, lần này nhà họ Đồng của chúng tôi kén rể, người được chọn là...”
“ Tôi!”
Đột nhiên một tiếng nói bá đạo vang lên, tất cả mọi người nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy ở cửa phòng tiệc, một thanh niên mặc bộ đồ trắng đang đi đến.
Khuôn mặt điển trai khiến tất cả phụ nữ ngẩn ngơ trong giây lát.
Trên sân khấu, Đồng Ý Yên kinh hãi che miệng lại, nhưng vẫn có âm thanh truyền ra từ ngón tay của cô.
“Thiên....Vĩnh Du.”
Đi được nửa đường, bóng dáng của Sở Vĩnh Du bị một người ngăn lại.
“Mẹ nó, mày là ai, cô Đồng đã chọn xong rồi, mày là cái thá gì.”
Đùng!
Hoàn toàn không có nửa lời, Sở Vĩnh Du không dừng bước chân, một bạt tai rơi vào mặt người chặn đường bên cạnh, trên không trung còn có mấy cái răng dính máu văng ra.
“Mẹ kiếp! Mày là Sơ Vĩnh Du?”
Giọng nói đột ngột vang lên, là Đồng Tử Họa, con trai nuôi thứ hai của nhà họ Đồng sửng sốt, vẻ mặt tràn đầy sự bất ngờ.
“Sở Vĩnh Du, cái tên này nghe quen quen.”
“À, tôi nhớ ra rồi, chồng trước của cô Đồng, cũng là ở rể, nhưng mà Sở Vĩnh Du, không phải nghe nói anh ta đi nhập ngũ chỉ vì đào hôn sao, sao giờ lại trở về?”
Giọng nói vừa truyền đi, mọi người biết rằng không phải chuyện đùa, người ta vẫn chưa ly hôn, bọn họ còn có hy vọng gì nữa, rất nhanh phòng tiệc chỉ còn một mảnh trống không.
“Sở Vĩnh Du, cậu vẫn còn mặt mũi đến đây sao?”
Tư Phu run rẩy không ngừng, người đàn ông không có trách nhiệm này, lại còn dám trở lại đây.
“Yên Yên, anh xin lỗi, Sở Vĩnh Du anh quyết định quay về, sẽ không phụ tình yêu em dành cho anh nữa.”
Đồng Thế Tân và Tư Phu muốn nói, lại bị Đồng Ý Yên ngăn lại.
“Ba mẹ, hai người đi trước đi, trách nhiệm của anh ấy, bây giờ không chỉ là của một mình con.”
Hai người đương nhiên biết rõ là nói đến Hữu Hữu, Hữu Hữu luôn bị người khác chê cười bởi vì không có ba, hai người họ cũng lo lắng chuyện này nên chỉ đành bỏ đi.
Sở Vĩnh Du cau mày, cái gì mà không chỉ trách nhiệm với một mình cô.
Thế nhưng Đồng Ý Yên đã bước xuống, điều này làm gián đoạn suy nghĩ của anh, đặc biệt là nước mắt vẫn không ngừng chảy ra từ khóe mắt của Đồng Ý Yên.
Cô vẫn luôn yêu sâu đậm người đàn ông này, nếu không, sẽ không thể xảy ra quan hệ mà sinh ra Hữu Hữu.
“Em.... tha thứ cho anh, là bởi vì, chúng ta có.....”
Đang nói, lời nói của Đồng Ý Yên đột nhiên bị ai đó cắt ngang.
“Không Không Không! Yên Yên, Sở Vĩnh Du đã bị loại, chị hiểu chứ? Người này, là người chị mới vừa chọn, bây giờ là chồng của chị.”
Nhìn thấy đôi mắt ngăn cản của Đồng Tử Họa, Đồng Ý Yên vô cùng chán ghét.
“Chồng tôi là ai, không cần cậu phải chỉ tay năm ngón.”
Có người ngoài ở đây, Đồng Ý Yên thế nhưng không chừa lại chút mặt mũi nào cho Đồng Tử Họa, anh ta cũng mất mặt, khinh thường nói.
“Gọi chị một tiếng Yên Yên thì tưởng mình là ai chứ? Lại dám nói chuyện như thế với tôi, Đồng Ý Yên, chị bây giờ chẳng qua chỉ là con lợn mà ông nội tôi nuôi mà thôi.”