Trần Triệu Dương chẩm chậm lật bài ra.
Tất Văn Bách nhìn xong sắc mặt tái mét.
"Wow, trùng hợp quá".
"7 8 9 Đồng Hoa, lại hơn cậu Tất có một điểm thôi".
"Vậy cũng được nữa hả!"
Mọi người vừa nhìn thấy đều xôn xao cả lên.
"Thắng rồi, lại thắng nữa rồi", Giang Tử Phong ha hả
cười to: "Anh trai, anh cừ ghê, vậy mà vừa đủ thắng anh
ta có chút xíu".
"Tất Văn Bách, anh lại thua nữa rồi!"
Giang Tử Phong nhìn Tất Văn Bách bật cười.
Sắc mặt Tất Văn Bách lại trầm xuống, thật sự là hắn
không thể nào ngờ lại có ván bài như vậy.
"Cậu chủ Tất, nhường rồi!"
Trần Triệu Dương lại đứng lên gom tiền lại.
"Chơi tiếp!"
Tất Văn Bách cắn răng nói: "Tao không tin mày lại
may mắn như vậy".
"Không biết chừng số tôi lại đỏ như vậy đó!"
Trần Triệu Dương cười nói.
"Hừ!", Tất Văn Bách hừ lạnh.
Đổi với Tất Văn Bách mà nói, thua ai cũng được,
nhưng mà thua tên bảo vệ quên Trần Triệu Dương này thì
không được. Hắn đã bị Trần Triệu Dương làm mất mặt
nhiều lần, lần này không muốn bị anh vả mặt thêm nữa.
Nhưng mà nghĩ lại cũng thật lạ.
Đánh tiếp mấy ván nữa, Trần Triệu Dương cũng không
thèm xem bài, anh vẫn luôn úp bài.
Giống như là Trần Triệu Dương có năng lực tiên đoán
vậy.
Hễ bài của Tất Văn Bách là bài lớn, anh ta lập tức bỏ
bài không theo.
Mà hỗ là lúc Trần Triệu Dương theo thì anh ta lại
thẳng.
Đôi khi cũng có thua, những chỉ thua một vài ván bài
nhỏ lẻ.
Tổng lại thì Trần Triệu Dương vẫn thắng được nhiều
hơn.
Tất Văn Bách không có cách nào ăn được tiền của
Trần Triệu Dương, hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Cậu chủ Tất, đôi 3 của tôi thắng đôi 2 của anh, lại
nhường rồi!"
Thêm một ván nữa, đôi 3 của Trần Triệu Dương lại đè
bẹp Tất Văn Bách, cũng giết luôn cả bàn.
Trần Triệu Dương gom tiền lại, anh cười nói: "Cũng
hòm hòm rồi, vậy tôi nghỉ chơi đây".
Vừa nói Trần Triệu Dương vừa định đứng dậy.
“Anh trai, sao anh không chơi nữa? Chơi tiếp đi, Tất
Văn Bách vẫn còn đầy tiền mà, ăn sạch tiền của anh ta đi
rồi đi!"
Giang Tử Phong kéo Trần Triệu Dương lại hỏi.
“Nhiều tiền quá rồi, tôi lo một mình tôi cầm không
xuể, nên thôi không chơi nữa", Trần Triệu Dương cười nói:
“Hơn nữa, tôi sợ nếu cứ thắng mãi, thì cậu chủ Tất sẽ
mất niểm tin vào cuộc sống này mất".
Hải!
Nghe Trần Triệu Dương nói thế, mấy người bên cạnh
cũng sửng sốt, bọn họ thấy Trần Triệu Dương cũng ra vẻ
quá rồi.
Nhưng nghĩ kĩ lại cũng thấy đúng lắm chứ.
Tối nay, Trần Triệu Dương không lật lên xem bất kì ván
bài nào mà lại thắng nhiều như vậy.
Quả đúng là Thần bài mà.
"Anh trai, anh nói cũng đúng, vậy chúng ta không
chơi nữa", Giang Tử Phong thấy sắc mặt của Tất Văn
Bách lúc này liền cười khoái chí.
Tất Văn Bách bị chọc tức muốn phát điền, nhưng quả
thật hắn không có cách nào khác cả.
Toàn bộ quá trình vừa rồi, hắn vẫn luôn nhìn chằm
chằm Trần Triệu Dương, hắn muốn tìm ra một chút manh
mối gì đó ở trên mặt của anh. Vốn dĩ hắn cho là Trần
Triệu Dương dễ đối phó hơn cả Giang Tử Phong.
Chỉ là hắn không ngờ, một tên bảo vệ quên mà lại
bình tĩnh hơn Giang Tử Phong nhiều, toàn bộ quá trình vẻ
mặt chưa từng thay đổi, ngay cả bài còn chưa lật cũng có
thể thẳng rồi.
"Tên họ Trần kia, chúng ta chơi tiếp".
Tất Văn Bách không cam lòng nói: "Tao với mày chơi
một ván bài Tố, hoặc là mày ăn sạch tiền của tao, hoặc là
tao nuốt trọn tiền của mày".
“Tiền trên bàn của anh không nhiều bằng tôi, anh lấy
gì đòi Tố với tôi chứ?"
Trần Triệu Dương cười nói.
"Không đủ thì tao bỏ ra thêm cho đủt", Tất Văn Bách
nói.
"Chơi có hai người chúng ta thì chán lắm, muốn chơi
thì cả đám phải cùng chơi chứ", Trần Triệu Dương nói:
“Hoặc là tôi thắng sạch tiền của mấy người, hoặc là mấy
người ăn sạch tiền của tôi".
Trần Triệu Dương vừa nói, tất cả đều đoán được ý
định của Trần Triệu Dương, anh tính ăn sạch tiền của tất
cả mọi người mới chịu thôi.
Nhưng bọn họ cũng cảm thấy Trần Triệu Dương
huệnh hoang quá.
Dù cho có là Thần bài đi nữa cũng không dám phách
- -------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.