Giọng điệu của Yến Huân lạnh như băng, gần như âm độ, khuôn mặt anh ta cũng giống với giọng nói của mình, sát khí nổi lên, nhìn cứ như có một cơn bão sắp đổ bộ.
Viên Tịch bị Yến Huân kéo ra bên ngoài, là một khuôn viên gần đó, có nhiều hoa và cây, có ánh đèn chiếu rọi, có điều nơi này rất ít người qua lại.
- Làm gì vậy ? Anh bị điên sao ?
Viên Tịch hất tay mình ra khỏi tay anh, khuôn mặt trở nên nhăn nhó, cô thực sự không quen với thái độ này của Yến Huân.

Bình thường anh ta không nguy hiểm như vậy.
Anh nhìn chằm chằm vào Viên Tịch, hai tay đưa vào túi quần, trong ánh mắt anh ta chỉ có hai loại cảm xúc đó chính là tức và ghen.
Đứng yên vài giây thấy Yến Huân không mở miệng, chỉ nhìn mình chăm chăm, Viên Tịch quay người bỏ đi, đúng lúc ấy bị Yến Huân nắm lấy cổ tay, một tay khác ôm trọn lấy thắt lưng nhỏ bé của cô, kéo Viên Tịch vào sát cơ thể mình.
Cả cơ thể Viên Tịch như thế dính chặt vào Yến Huân, cả khuôn mặt cũng sát gần nhau, nếu anh cúi xuống một chút sẽ chạm môi ngay.
Viên Tịch muốn thoát khỏi vòng tay của anh nhưng hoàn toàn không thể, hơi thở của cả hai hòa trộn vào bầu không khí, cô cố ý né tránh ánh mắt của anh ta đang nhìn mình.
- Viên Tịch, em không ngốc, em thực sự nhìn ra tình cảm của anh mà.
Lần đầu tiên chính tai cô nghe một người con trai thường ngày lạnh nhạt hôm nay lại nói chuyện ngọt ngào với cô.

Ngay cả ánh mắt nhìn Viên Tịch cũng tràn ngập chữ "tình", giọng nói dịu dàng đến mức không thể dịu dàng hơn, vừa an ủi lại vừa tủi thân.
Đúng như Yến Huân nghĩ, cô nhìn ra tình cảm của anh, nhưng có lẽ tình cảm của cô không nhiều như anh hoặc là cuộc sống của cô quá tăm tối, cả đời cũng không cho ai đặt chân vào dù chỉ là một bước.

5 tuổi mất cha lẫn mẹ, hai bên nội ngoại đều bỏ rơi, người dì hiện tại nuôi cô cũng chỉ vì tiền bảo hiểm của ba mẹ để lại, chị gái ruột cũng đã mất cách đây vài năm.

Lúc nhỏ cô có bạn, nhưng bị họ phản bội, dường như trong thế giới tăm tối của Viên Tịch, chữ "tình" hoàn toàn đã chết.
Mười mấy năm nay có ai từng đối xử tốt với cô bao giờ, chính vì vậy nên Viên Tịch mới trở nên cứng rắn và mạnh mẽ.

Cô sợ mình sẽ phải đối mặt với sự bỏ rơi một lần nữa vì những người cô yêu thương đều bỏ rơi cô một mình.
Viên Tịch không dám đối mặt, cô muốn né tránh điều đó.
- Tôi..

tôi không biết.
Cô dùng sức lực nhỏ bé của mình đẩy Yến Huân ra khỏi cơ thể, nhưng dù sao anh ta là đàn ông con trai, sức lực dĩ nhiên mạnh hơn.
Nếu cô đã không muốn nói, Yến Huân cũng không ép, anh chuyển chủ đề nhưng lần này anh bắt buộc cô phải nói rõ cảm xúc của mình.
- Viên Tịch, em nhìn Hàn Đông với ánh mắt say đắm như vậy có phải là muốn chọc tức anh không ? Vì anh đã nặng lời với em, làm tổn thương em lúc sáng.
- Tôi không hề để bụng chuyện đó.
- Vậy thì nói cho anh nghe, em thực sự rung động với tên đó, em thích hắn ta ?
Đối với con gái, khi gặp một người đàn ông tuấn tú đẹp trai, ai mà không rung động, nhưng đó chỉ là nhất thời, không phải rung động vì thích mà chỉ rung động trước nhan sắc của họ.
Viên Tịch đâu phải là thần thánh, cô cũng chỉ là người bình thường, nhìn người đẹp như vậy thì có gì là lạ.
- Bỏ ra đi, nếu không tôi la lên đó.
- Trả lời câu hỏi của anh.
Đánh trống lảng cũng không xong, Viên Tịch nhìn vài đôi mắt anh, nhẹ giọng.
- Không, tôi đã có lựa chọn cho mình, tôi muốn sống cô độc cả đời.

Tình cảm là gì chứ, rồi cũng sẽ bị thời gian vùi lấp thôi.
Viên Tịch không giãy giụa nữa, cô buông những lời cay đắng với anh nhưng chỉ tiếc Yến Huân là người cố chấp, anh đâu thèm nghe.
- Em làm cho anh thích em, bây giờ lại nói muốn sống cô độc, em không có quyền đó.

Em biết ngay từ lúc đầu em làm gì khiến anh thích em, em nhớ không ?

Giọng điệu Yến Huân càng trở nên ranh mãnh, lâu lâu lại có chút gian tà.

Điều làm Yến Huân thích cô, trước giờ Viên Tịch đâu làm gì, cũng chưa từng thân mật ân ái với anh ta, lẽ nào...
Chưa kịp suy nghĩ, Yến Huân liền cúi xuống hôn lấy môi cô, nuốt trọn từng vị ngọt tinh túy ở trên môi.

Bờ môi Viên Tịch vừa mềm vừa mướt lại vừa căng, khác với lần đầu khi chỉ là một cái chạm khẽ, đây mới thực sự là hôn sâu.
Cô muốn giãy giụa nhưng không được gì, Viên Tịch bắt đầu động não, chẳng lẽ lúc cô say ở công viên cô có hôn Yến Huân thật, cũng có thể là vậy, chỉ là khi ấy cô say, sao có thể kiềm chế được mình.
Bị hôn đến mỏi cả môi, đầu óc mụ mị, Viên Tịch không phản kháng nữa, để mặc cho anh ta hôn chán thì thôi, nhưng mãi gần 10 phút, Yến Huân vẫn chưa rời khỏi môi của Viên Tịch.
- Ưm...
Coi rên nhẹ một tiếng, đầu óc Yến Huân có chút thức tỉnh, anh dần dần hôn cô nhẹ hơn lần trước, tránh để răng chạm môi sẽ bị đau.
- Ưm...!hm..
Viên Tịch liên tục ra tín hiệu, ngay lập tức Yến Huân cảm nhận được, môi anh luyến tiếc rời khỏi môi cô, giọng điệu hỏi han vô cùng nhỏ nhẹ, cánh tay ôm lấy cơ thể cô cũng buông lỏng dần.
- Khó chịu ở đâu sao ?
- Hôn lâu quá, sẽ bị mỏi.
- Thì ra là vậy, mới gần 10 phút đã không chịu nổi, không sao, những lần sau anh sẽ tập dần cho em.
Lần sau ? Còn có lần sao à ? Viên Tịch ngỡ ngàng đưa mắt nhìn anh, khuôn miệng Yến Huân chợt nở một nụ cười.
- Hay em muốn ngay bây giờ.
- Không.
Viên Tịch cúi mặt sang chỗ khác, né tránh đôi môi ma quái kia của anh ta, không thể hiểu cơ môi mạnh thế nào mà có thể hôn lâu như vậy.


Cô động não, suy nghĩ những chuyện đã qua, nhất quyết không muốn đón nhận anh.
- Coi như tôi tin lần trước tôi hôn anh, lần này anh hôn tôi, chúng ta huế, không ai nợ ai.
Nói xong cô ấy Yến Huân ra nhưng dường như câu nói đó đã chọc điên anh thì phải.

Anh giữ cô thật chặt, nhất quyết không buông.
- Em không thích anh ?
- Có thể là vậy.
Viên Tịch lạnh nhạt trả lời, không muốn nhìn thẳng vào đôi mắt rực lửa ấy, cô hơi sợ biểu cảm của Yến Huân ngay lúc này.
- Được, vậy cũng tốt, không có em cũng không sao cả, anh tìm người khác là được.
Anh rất giận, giận cái thái độ này của cô, giận cô vì đã đẩy anh ấy ra xa một cách dứt khoát, Yến Huân không biết cuộc đời Viên Tịch tăm tối đến thế nào nên cô mới kén chọn như vậy.
Viên Tịch hơi khó chịu khi nghe anh nói như vậy, nhưng so với tính cách của cô, thà bỏ lỡ còn hơn bị bỏ rơi lần nữa, cô sợ cảm giác bỏ rơi cực kì, sợ đến mức trong ác mộng cũng có thể thấy.
Anh thả cô ra rồi lùi lại vài bước.
- Nhưng chuyện của chúng ta vẫn chưa xong đâu.
Yến Huân buông giọng điệu thách thức và lạnh nhạt nhất, anh không hiểu vì sao Viên Tịch lại lựa chọn như vậy, anh biết trong đôi mắt ngây thơ kia của cô vẫn có tình cảm với mình, nhưng tại sao cô lại chọn từ chối.