Nhưng khi Lăng Mặc dẫn Diệp Luyến đi ra ngoài, khi đi đến khu trung tâm thành phố, hắn mới phát hiện ý thức của Diệp Luyến biến hóa không chỉ biểu hiện ở việc tự mình hành động, càng nhiều hơn chính là bản năng được phóng đại hóa.

Đối mặt với Zombie bình thường, thái độ của Diệp Luyến vẫn lạnh nhạt như cũ, mà thủ pháp trong lúc giết chóc cũng càng thêm gọn gàng, nhìn nhãn thần tựa như là giẫm chết côn trùng không chút bận tâm. Mà tốc độ công kích của nàng cũng nhanh hơn rất nhiều, nếu như nói trước đó chỉ giống báo săn, như vậy hiện tại nàng hoàn toàn chính là một con báo săn hình người.

Virus tiến hóa, mặc dù ở bề ngoài Diệp Luyến càng giống người bình thường, nhưng hành vi lại càng ngày càng tiếp với cận dã thú chân chính, nhất là đối với sinh vật nhỏ yếu săn được. Đại khái đối với Diệp Luyến mà nói, Zombie bình thường chính là cặn bã đi.

Lăng Mặc không khỏi nghĩ, không biết khi Diệp Luyến đối mặt với nhân loại, lại là phản ứng gì... Chỉ có điều ở dưới sự khống chế của hắn, muốn ngăn cản Diệp Luyến tùy ý công kích, là chuyện hoàn toàn có thể làm được.

Cưỡi xe đạp mang theo Diệp Luyến nhanh chóng đi xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ bên trong, nếu không phải chung quanh khắp nơi đều là Zombie, bức tranh này ngược lại để Lăng Mặc rất hưởng thụ.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, mới vừa tiến vào thành khu không lâu, Lăng Mặc liền phát hiện, có phiền toái tìm tới cửa.

Nói thực là, hắn đụng phải hai người sống sót đang bị Zombie vây giết.

Hai người sống sót này một nam một nữ, tuổi tác nhìn qua cũng không lớn, từ trên ba lô bọn họ không khó để nhận ra, bọn hắn là đến tìm kiếm thức ăn. Mà địa phương bọn hắn chiến đấu, chính là ngoài cửa một siêu thị. Mượn cửa chính của siêu thị yểm hộ, hai người này miễn cưỡng chặn Zombie điên cuồng tiến công, nhưng Zombie chung quanh càng ngày càng nhiều lại khiến cho hai người bắt đầu xuất hiện nguy cơ liên tiếp.

Những Zombie này bản thân đều có động tác nhanh nhẹn, công kích mạnh mẽ, cửa kính của siêu thị rất nhanh đã bị nện đến nát bét, hai người này cũng không thể không hướng bên trong thối lui, mượn kệ hàng cùng quầy hàng v.v... Dùng chướng ngại vật cùng Zombie quần nhau.

Mà Lăng Mặc từ xa xa thấy một màn này, vốn là muốn đi đường vòng rời khỏi nơi này, lại bị cô bé kia hấp dẫn lấy ánh mắt.

Cô bé kia cầm một thanh trường đao, khuôn mặt từ đầu đến cuối đều mỉm cười, mà thời điểm mỗi lần xuất hiện nguy cơ, cô nàng kia đột nhiên cấp tốc trảm kích, đều có thể đem Zombie vọt tới trước mặt toàn bộ giải quyết hết. Trong nháy mắt đó, tốc độ của nàng thậm chí có thể so sánh cùng Diệp Luyến. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Lăng Mặc đúng là không tin người bình thường vậy mà có tiểu nữ sinh bản lĩnh bất phàm này.

Mấu chốt nhất là nụ cười của nàng, nữ hài tử bình thường gặp phải loại tình huống này, coi như không bị dọa sợ, khẳng định cũng là sắc mặt tái nhợt, toàn thân phát run, nhưng nhìn nét mặt của nàng, nhưng thật giống như cực kì hưởng thụ loại quá trình chiến đấu này, hơn nữa còn là ở dưới tình huống rơi vào thế yếu. Coi như nàng mạnh thế nào, đối mặt với việc Zombie càng ngày càng nhiều, thể lực của nàng sớm muộn cũng sẽ bị hao hết, ngay cả Lăng Mặc cũng có thể nhìn ra, loại phương thức gia tốc công kích trong nháy mắt kia của nàng, không chỉ có khảo nghiệm thể lực, việc tập trung lực cũng là khiêu chiến không nhỏ.

Nhưng dưới loại tình huống này, nàng lại còn có thể trấn định như vậy...

Lăng Mặc trong nháy mắt thậm chí sinh ra một tia lo nghĩ, chẳng lẽ cô gái này cùng mình giống nhau, cũng có năng lực đặc thù nào đó sao?

Ý nghĩ này vừa hiện lên, Lăng Mặc lập tức sinh ra lòng hiếu kỳ cực lớn, nhưng nhìn Diệp Luyến ngồi phía sau một chút, hắn quyết định vẫn là bớt lo chuyện người khác thôi. Đối phương là người sống sót bình thường còn chưa tính, nếu thật sự là có năng lực đặc thù, nói không chừng sẽ nhìn ra thân phận chân thật của Diệp Luyến, đến lúc đó thì phiền toái...

Nhưng hắn vừa lên xe định lách qua, lại nghe thấy theo phương hướng của siêu thị truyền đến một tiếng hô to: "Huynh đệ! Giúp đỡ chút!"

Nghe được cái này âm thanh hô to, Lăng Mặc lập tức cảm giác đầu một trận căng đau.

Không nói đến cái câu huynh đệ này để Lăng Mặc có cảm giác rất phiền muộn, riêng cái âm thanh hô to kia cũng đủ để mang đến phiền toái càng lớn! Thính giác Zombie thậm chí so với người bình thường còn muốn linh mẫn hơn nhiều lắm, nam sinh kia hô như thế, mấy cái Zombie lập tức từ hẻm nhỏ phụ cận hoặc trong cửa hàng chui ra. Mà khi bọn hắn vừa xuất hiện, liền lập tức chú ý tới Lăng Mặc, trực tiếp hướng hắn cùng Diệp Luyến đánh tới.

"Thật mẹ nó hố cha a!" Trong lòng Lăng Mặc giận mắng một tiếng, rút đoản đao bên hông ra liền nhảy xuống xe. Bởi vì cố kỵ thân phận của cô bé kia, Lăng Mặc đành phải để Diệp Luyến tránh sau lưng mình, không cho nàng ra tay, để tránh bị nhìn ra cái gì.

Nhưng một mình hắn đối phó gần mười con Zombie, cái này còn là lần đầu tiên. Nếu dựa vào năng lực công kích của mình, chỉ sợ xa xa không đủ để ứng phó nhiều như vậy.

Cũng may Lăng Mặc còn có năng lực điều khiển thi ngẫu, mà lại hiện tại đúng lúc là thời cơ tốt để nghiệm chứng thành quả. Giơ đoản đao lên đón lấy một con zombie lao đến trước mặt, ánh mắt của Lăng Mặc đã chuyển hướng sang con Zombie thứ hai, sau khi tiếp xúc ánh mắt cùng đối phương trong chốc lát, tinh thần lực cường hoành của hắn cũng đã đem con Zombie này cưỡng ép điều khiển.

Thế là ở hắn chém giết đầu Zombie thứ nhất, đồng thời đầu Zombie thứ hai bị khống chế kia tựa như là muốn tự đưa mình tới, đem đầu đụng đến mũi đao của Lăng Mặc.

Đây chỉ là lúc đầu, mắt thấy mấy con Zombie cùng một chỗ hướng chính mình vọt tới, trong lòng Lăng Mặc run lên, nhưng đầu não lại là thanh tỉnh trước nay chưa từng có.

Một lần khống chế hai con Zombie hắn đã thử qua, vậy thì một lần ba con thi sao ta?

Đồng thời điều khiển ba con Zombie, đây đối với Lăng Mặc tới nói là một sự khiêu chiến cực hạn của bản thân, nhưng ở lúc khẩn yếu quan đầu (tình trạng nguy cấp) này, hắn hoàn toàn không kịp nghĩ nhiều, chỉ là để ý nghĩ này trong đầu hiện lên một nháy mắt, liền lập tức không chút do dự thay đổi thực tiễn.

Một đao chém trúng con Zombie phía trước kia, đồng thời khống chế hai con Zombie đằng sau theo sát mà đến, khi động tác của bọn hắn xuất hiện ngưng trệ trong thời gian ngắn, đoản đao của Lăng Mặc đồng thời cũng cấp tốc phá vỡ cổ họng của bọn hắn. Loại phương pháp khống chế này, chỉ là ảnh hưởng hành động của Zombie trong thời gian cực ngắn, liền ngay cả Lăng Mặc cũng không nghĩ tới khi ứng dụng tới trong thực chiến, vậy mà hữu hiệu như thế.

Theo quy luật như vậy, Lăng Mặc nhìn như cực kì thoải mái mà vọt vào bên trong bầy zombie, lấy tư thái không thể tưởng tượng nổi nhanh chóng công kích trực tiếp đem gần mười con Zombie cấp tốc chém giết. Cơ hồ trong nháy mắt, chung quanh Lăng Mặc cũng chỉ còn lại thi thể Zombie có khắp nơi trên đất.

Mà toàn thân Lăng Mặc tung tóe đầy vết máu, cả người phảng phất như sát thần, để một nam một nữ trong siêu thị lập tức cảm thấy choáng váng.

"Ta dựa vào(đọc gần giống mọe nó)! Hạ Na, cậu trông thấy không? Người kia làm gì, hung tàn như vậy!" Nam sinh kia trực tiếp ngây ngẩn cả người, nhịn không được khiếp sợ hô, lại không chú ý một con Zombie theo khe hở trong quầy hàng chen tới, đưa tay chộp tới hắn.

"Phốc!"

Một đạo hàn quang theo trước mắt hắn xẹt qua, sau đó cái tay kia liền rơi vào bên chân của hắn, mà hắn thì đầu đầy mồ hôi lạnh nhìn nữ hài gần trong gang tấc.

Hạ Na lạnh lùng liếc hắn một cái, thuận tay đem trường đao đâm vào trong bụng Zombie, lại dùng sức rút ra: "Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?"

"Chúng ta được cứu rồi a! Đến, phá vây ra ngoài!" Mặc dù phản ứng của Hạ Na rất lãnh đạm, nhưng nam sinh lại vô cùng hưng phấn, dù sao xuất hiện cơ hội để xoay chuyển.

Cũng mặc kệ Lăng Mặc có phải vui lòng cứu bọn họ hay không, nam sinh này lập tức liền vội vã nhảy ra khỏi quầy, mà Hạ Na sau khi khẽ nhíu mày, cũng theo sát xông tới.

Thấy hai người này từ xa xa hướng mình phá vây tới, Lăng Mặc biết là tạm thời không bỏ rơi bọn hắn được, nếu cứ đứng nhìn bọn hắn mang theo một đám Zombie tới, không bằng đem bọn hắn từ bên trong bọn Zombie này cứu ra.