Khi ánh mắt của mọi người ngày càng lộ ra sự kinh ngạc và thán phục, khi các đồng nghiệp trong bộ phận mỹ thuật trực tiếp đưa bức tranh của Đỗ Nhược vào vị trí ứng tuyển đầu tiên, cô ta đã phải đối mặt với một sự thật khiến bản thân vô cùng khó chịu là Đỗ Nhược đã trở mình.
Không chỉ vậy, trong lúc cô ta thấy ánh mắt Cố Uyên nhìn chăm chú vào Đỗ Nhược, khóe mắt hiện lên nét dịu dàng, Hà Úy Nhiên chợt cảm thấy khủng hoảng chưa từng có. Dường như cô ta đã đánh giá thấp nhân viên lễ tân nhỏ bé này, chẳng chẳng lẽ Cố Uyên đang muốn chuyển kịch giả thành thật sao?
Thực ra Hà Úy Nhiên cố tình để Đỗ Nhược nghe cuộc gọi đó.
Khi biết Đỗ Nhược muốn dọn dẹp phòng họp, phản ứng đầu tiên của cô ta là nghĩ đến trên bảng có nội dung quan trọng mà mọi người chưa kịp ghi lại. Cô ta cố ý dùng điện thoại để đánh lừa Đỗ Nhược phạm sai lầm, sau đó cô ta còn cố ý dẫn Cố Uyên đi về hướng phòng họp. Cố Uyên sẽ tự nhiên đi vào khi mọi người đang tranh cãi. Sự xuất hiện của anh sẽ khiến cho những sai lầm của Đỗ Nhược càng thêm khuếch đại. Trong lúc tất cả mọi người đều bất lực, cô ta sẽ cố gắng xoay chuyển tình thế trong thời khắc sống còn đó.
Một cuộc điện thoại nhỏ có thể mang lại ba kết quả như mong đợi của cô ta. Thứ nhất, khiến cho mối quan hệ giao ước giữa Cố Uyên và Đỗ Nhược tan rã. Thứ hai, thể hiện khía cạnh xuất sắc của bản thân để thu hút sự chú ý của Cố Uyên và thứ ba, nghĩ tới đây, trong mắt Cố Uyên lóe lên tia sáng.
Thế nhưng diễn biến của sự việc dần dần vượt ngoài tầm kiểm soát của Hà Úy Nhiên. Cô ta không những bị chặn giữa chừng, không có cơ hội biểu diễn mà còn giúp Đỗ Nhược tận dụng cơ hội này để tăng thêm thiện cảm trước mặt mọi người.
Cuối cùng, Hà Úy Nhiên nhìn Đỗ Nhược và đám người đã lãng quên cô, đáy mắt mang theo sự không cam lòng, quay người rời khỏi.
Không ngờ, ở phía đối diện, cô ta đụng phải một người đang đứng ở cửa.
Hà Úy Nhiên giật mình: "Là Hàn Mục." Cô ta không biết anh ấy đã đứng ở ngoài cửa nhìn bao lâu rồi.
Hàn Mục nhìn thấy cô ta, chỉ nhàn nhạt gật đầu, cũng không chào hỏi.
Tim Hà Úy Nhiên cuộn lên một cái, qua loa đáp lại một chút rồi lướt qua Hàn Mục.
Trong phòng họp nhỏ, Cố Uyên thấy sự việc đã đến lúc kết thúc nói: "Đã đến giờ làm việc, mọi người nên về đi, Đỗ Nhược ở lại một chút."
Tất cả mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, chuyện đã đến nước này mà chẳng lẽ Đỗ Nhược cũng không tránh khỏi bị phạt hay sao?
"Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có sai sót như vậy?" Sau khi để tất cả mọi người giải tán, Cố Uyên hỏi.
Đỗ Nhược cúi đầu xuống: "Tổng giám đốc Cố, lần này là do em xử lý vấn đề quá liều lĩnh. Sẽ không có lần sau."
Cố Uyên: "Anh không muốn nghe nhận lỗi mà muốn nghe diễn biến cụ thể của sự việc." Anh cảm thấy sự xuất hiện quá mức đột ngột của Hà Úy Nhiên vào phút cuối nên trong lòng xuất hiện nghi ngờ.
Nhìn thấy vẻ mặt không biểu cảm của Cố Uyên, Đỗ Nhược không dám giấu diếm nên đã kể lại toàn bộ sự việc.
".. Có thể tất cả đều đi ra ngoài ăn cơm, không có người nào thuộc bộ phận sản phẩm ở trong công ty, điện thoại lại không liên lạc được. Sau đó, ở trong phòng giải khát, em gặp Hà Úy Nhiên, người cũng tham gia cuộc họp. Em đã hỏi cô ấy nhưng cô ấy không để ý tới em. Sau khi rời khỏi, cô ấy nhận được cuộc gọi từ giám đốc Hàn, em tình cờ nghe được cuộc gọi và biết được bộ phận sản phẩm sẽ không có cuộc họp vào buổi chiều. Thế nhưng em không biết bản hình vẽ trên tấm bảng kia vẫn còn sử dụng."
"Tôi không gọi điện thoại cho Hà Úy Nhiên." Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ cửa, Cố Uyên và Đỗ Nhược đều quay đầu lại nhìn.
Hàn Mục đi vào: "Nếu như tôi đoán không sai thì cuộc gọi kia là do cô ta cố tình để cô nghe thấy."
"Cái gì?" Không ngờ chân tướng của sự việc là vậy. Cô biết rằng một khi đã chấp nhận làm vợ chưa cưới của Cố Uyên thì sẽ khơi dậy lòng ghen tị của Hà Úy Nhiên nhưng cô không nghĩ rằng sự ghen tuông này có thể khiến cô ta ra tay hãm hại cô. Điều này khiến cho Đỗ Nhược, một người chưa từng trải sự đời lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc sự ích kỷ và độc ác của bản chất con người.
Bây giờ Cố Uyên cảm thấy hối hận vì đã kéo cô vào cục diễn rối rắm này mà dường như anh cũng không thể bảo vệ cô mọi lúc.
Nghĩ đến điều này, hai mắt Cố Uyên lóe lên sự tàn khốc. Cái người tên Hà Úy Nhiên này, nên lựa chọn thời cơ loại bỏ đi.
Nhìn thấy vẻ ngơ ngác không biết làm sao của Đỗ Nhược sau khi hiểu được chân tướng sự việc. Cố Uyên không khỏi đau lòng, anh đưa tay sờ lên mái tóc mềm mại của cô. Tiếc là cô đang chìm đắm trong cảm xúc của mình nên không hề hay biết hành vi thân mật quá mức của Cố Uyên.
Hàn Mục ngạc nhiên nhìn Cố Uyên, sau đó bình tĩnh nhìn sang chỗ khác, giả vờ như không phát hiện điều gì cả.
Thế nhưng anh ấy là người ngay thẳng, những gì nên nói vẫn phải nói: "Cô làm việc nên suy nghĩ một chút. Cô gọi điện thoại cho tôi không được thế thì vì sao lại không cảm thấy kỳ lạ khi Hà Úy Nhiên có thể nghe điện thoại của tôi một cách bình thường sao? Xem như cô không để ý đến điều này thì thông qua Hà Úy Nhiên, cô cũng có thể biết được là lúc đó có thể liên lạc với tôi. Vậy vì sao không chịu gọi cho tôi để xác nhận lại một chút."
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Vẻ mặt của Đỗ Nhược càng thêm uể oải, đả kích giáng xuống hết lần này đến lần khác, cách nói này của Hàn Mục khiến cô cảm thấy mình thật sự là vô cùng ngu xuẩn.
Cố Uyên quay đầu lại liếc nhìn Hàn Mục một cái cảnh cáo, lại trao đổi anh mắt với cậu đầy ẩn ý.
Hàn Mục thờ ơ giật giật khóe miệng. Bọn họ làm ở bộ phận sản phẩm, điều quan trọng nhất là không thể chịu đựng được người không có tư duy logic, quả thật là thảm họa trần gian. Thế nhưng có người không cho nói thì cậu ngậm miệng là được chứ gì. Rốt cuộc, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Hàn Mục hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Cố Uyên có một thông tin tiềm ẩn khác.
Cố Uyên cảm thấy vô cùng bất lực, nhóm người này làm Internet cứ ru rú trong nhà, IQ đơn giản một cách đáng thương. Trước đó có họa sĩ ở bộ phận mỹ thuật, bây giờ có giám đốc của bộ phận sản phẩm. Người nào cũng không có mắt nhìn.
Anh không thể không trực tiếp mở miệng: "Hàn Mục, cậu đi hối thúc cấp dưới của cậu đi. Sau khi bọn họ làm xong thì cậu xem qua một lần rồi đưa cho tôi. Còn không đi nhanh lên."
Lúc này, Hàn Mục mới có chút hiểu được, cảm khái nhìn Đỗ Nhược một chút rồi yên lặng đi ra.
Thấy mọi người đều đi hết, lúc này Cố Uyên mới dịu dàng nói với Đỗ Nhược: "Thật xin lỗi, bởi vì anh, chuyện lần này suýt chút nữa đã khiến em bị tổn thương."
Đỗ Nhược không thể tin được ngẩng đầu lên: "Anh xin lỗi em sao?"
Cố Uyên bật cười: "Nếu không phải, chẳng lẽ em hi vọng anh sẽ mắng em sao?"
Vẻ mặt Đỗ Nhược thành thật nói: "Mặc kệ Hà Úy Nhiên có cố ý lừa em phạm sai lầm hay không nhưng lần này quả thật là do em sơ suất mà hai bộ phận mâu thuẫn với nhau, suýt chút nữa đánh mất một bản vẽ quan trọng."
Cố Uyên bất ngờ nhíu mày, ánh mắt càng trở nên dịu dàng: "Vậy thì lần này rút kinh nghiệm, sau này đừng để người khác lợi dụng nữa."
"Như vậy thôi sao? Không cần phải viết kiểm điểm, cũng không có trừ lương à?" Đỗ Nhược thì thào hỏi, cô có cảm giác chuyện mình phạm lỗi là giả hay đây không phải là Cố Uyên thật.
Cố Uyên bất đắc dĩ đỡ trán. Rốt cuộc là cô có hiểu lầm gì với anh mà trong mắt cô, anh lại trở thành kẻ tàn nhẫn không có tình người như vậy chứ?
"Nếu như em nhất định muốn chịu phạt thì mới cảm thấy dễ chịu thì vậy cũng được."
"Muốn phạt thật sao?" Đỗ Nhược lại trợn tròn mắt.
"Em còn nhớ Candy không? Gần đây, mẹ của con bé không có thời gian để chăm sóc nên ném con bé cho ba mẹ anh. Nhưng họ đã già, sức lực có hạn, Candy bảo muốn đi công viên giải trí nhưng không ai đưa con bé đến đó cả. Nếu như cuối tuần này em đồng ý.."
"Đồng ý. Em đồng ý đưa con bé đi chơi." Đỗ Nhược vội vàng hứa. So với việc bị trừ lương thì đưa Candy đi chơi đương nhiên là tốt hơn rồi. Cô cũng không ngốc.
"Thật là cái đồ ngốc." Cố Uyên lại vì bản thân nghĩ ra được một cơ hội để kéo gần khoảng cách với Đỗ Nhược, trong lòng vô cùng đặc ý.
"Được, em đi làm việc đi. Nhớ kỹ chuyện cuối tuần đó."
Đỗ Nhược hoàn toàn đồng ý, vui vẻ đi ra khỏi phòng họp.
Cô không biết rằng sau khi cô rời đi, Cố Uyên đã âm thầm đi tìm Hàn Mục.