Bạch Giai Vũ theo Thẩm Phú Tư và một số giám đốc điều hành của công ty hộ tống Cố Uyên và những người khác vào thang máy. Trước khi cửa thang máy sắp đóng lại, dường như Cố Uyên đặc biệt liếc mắt một cái đối với những người điều hành bên ngoài cửa, cô cảm thấy dường như cái nhìn đó chứa đựng nội dung gì thật ý vị sâu xa.

Trong lòng chợt loé lên một tia linh cảm, vừa mới cảm giác bắt được cái gì, chỉ nghe thấy Thẩm Phú Tư trầm giọng nói với một vài giám đốc điều hành: “Mọi người không cần đi, thư ký Bạch, cô lập tức thông báo cho các giám đốc và trưởng phòng khác, 15 phút sau tới phòng họp.”

“Dạ được.” Nghe trong giọng nói của Thẩm Phú Tư dường như “mưa gió sắp đến”, trong lòng Bạch Giai Vũ run một cái, không dám nghĩ đông nghĩ tây, lúc này điều chỉnh lại thần sắc trên mặt, lập tức bắt đầu thực hiện nhiệm vụ mà chủ tịch giao.

Thẩm Phú Tư dẫn theo vài vị giám đốc điều hành đến phòng họp lớn của công ty trước. Thời gian gấp gáp, Bạch Giai Vũ cũng không có trở về bàn làm việc, đi thẳng đến tổng đài cầm điện thoại, bắt đầu gọi điện thông báo cho mọi người. Lúc đang bận rộn căng thẳng, chỉ thấy Đỗ Nhược chạy ra cửa công ty như một làn khói, đi thẳng vào thang máy.

Bên đây Bạch Giai Vũ tất bật không hết việc, lại thấy Đỗ Nhược nhàn rỗi một thân nhẹ tênh còn muốn đi ra ngoài, không khỏi lẩm bẩm một câu: “Thật là, lần nào có việc thì người chẳng thấy đâu!”

Nhưng sau đó nghĩ lại, lúc nãy trong cuộc họp, khi hai công ty có ý định đầu tư, không biết Đỗ Nhược đã làm gì khiến cho chủ tịch tức giận, cho nên cảm thấy có lẽ Đỗ Nhược đang muốn thoát khỏi tai họa, không khỏi cười nhạo một tiếng. Liệu có thể trốn được sao? Không khỏi âm thầm lắc đầu một cái, tiếp tục công việc của mình.

Đỗ Nhược nhận được điện thoại của Cố Uyên, không dám chậm trễ một chút, lao xuống lầu càng nhanh càng tốt.

Vốn dĩ muốn tránh giao du với nam chính, nhưng mà bởi vì một ý nghĩ sai của mình, ngược lại trực tiếp đắc tội với nam chính, Đỗ Nhược tỏ ra lo lắng cho tương lai của mình. Nếu có thể khắc phục được thì nên cố gắng khắc phục một chút.

Ở góc sảnh tầng dưới có một quán cà phê đang mở, Cố Uyên và trợ lý đang ngồi trên ghế sa lông ở trong quán cà phê, thấy Đỗ Nhược ngây ngốc đứng ở đại sảnh hết nhìn đông rồi nhìn tây, thế nhưng lại không nhìn vào quán cà phê, vẻ mặt Cố Uyên lạnh lại, giọng nói đầy chán ghét, “Bảo cô ấy qua đây.”

Trợ lý mỉm cười, đứng lên, ngoắc tay ra hiệu với Đỗ Nhược lúc này đang nhìn xung quanh. Thế nhưng Đỗ Nhược lại không nhìn qua quán cà phê bên góc này, trợ lý đành phải trực tiếp đi qua kêu cô ấy.

Đỗ Nhược thấy chỉ có trợ lý đi tới, không thấy bóng dáng Cố Uyên, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt khổ sở hỏi: “ Ông chủ của anh có phải là đang tức giận không, cố ý bắt tôi chạy tới chạy lui một vòng nha?”

Trợ lý không biết làm thế nào cười cười, dùng ngón tay chỉ cho Đỗ Nhược chỗ của Cố Uyên, “Cô Đỗ, cô đã nhìn chúng tôi mấy lần rồi, sao lại không thấy chúng tôi ở đó?”

Đỗ Nhược theo hướng trợ lý chỉ, từ xa nhìn thấy bóng dáng cao thẳng của Cố Uyên, đang ngồi tao nhã, dang rộng vai. Xem như là mất đi vận may rồi, cô nhỏ giọng tỏ ý sự bất mãn của mình, “Ai biết mấy người có tiền như các anh chỉ nói mấy câu mà cũng phải ngồi uống cà phê chứ.”

Tai của trợ lý nhạy cảm, nghe được lời của Đỗ Nhược, anh nhìn cô thông cảm, thầm nghĩ: cô gái ngốc nghếch, e rằng đây không phải chuyện cần nhiều lời.

Chẳng qua boss nhà mình rất ít khi bộc lộ cảm xúc vui giận, nhưng lần này lại bị Đỗ Nhược hạ gục, chẳng lẽ lúc trước anh đã quá coi thường cô sao?

Đỗ Nhược cúi đầu đung đưa trước mặt Cố Uyên, ỉu xìu kêu một tiếng, “Tổng giám đốc Cố.”

Cố Uyên nâng mắt nhìn cô, chỉ vào vị trí đối diện, “Ngồi đi.”

Đỗ Nhược liếc nhìn vẻ mặt Cố Uyên một cái, lúc này trên mặt Cố Uyên không thể nhìn ra được điều gì, trong lòng cô không khỏi hoảng loạn bất an, xem ra đây là chính thức muốn tính sổ với cô về chuyện trong phòng họp vừa rồi sao?

“Uống gì thì tự gọi.” Cố Uyên lạnh nhạt nói.

Nhìn Đỗ Nhược dè dặt ngồi xuống, giống như một con thỏ sợ hãi tạm thời ngồi trên đồng cỏ đầy nguy hiểm rình rập, tâm trạng Cố Uyên bỗng có chút cải thiện.

“Không, không cần.” Đỗ Nhược xua tay, lúng túng cười một tiếng.

Cố Uyên dường như nghe thấy điều gì đó khiến anh ngạc nhiên, đôi mắt yên lặng nhìn chằm chằm vào Đỗ Nhược vài giây. A, bị dọa thành dáng vẻ như thế này. Trước đây mỗi lần Đỗ Nhược và anh cùng nhau ăn uống thứ gì, cô đều không một chút do dự mà chọn món đắt tiền nhất, tốt nhất, hôm nay khác thường như vậy, xem ra là lương tâm thật cắn rứt sao?

Tuy nhiên, lúc nhìn thấy cô ở công ty của Thẩm Phú Tư, cô đã khiến anh cảm thấy dường như có điều gì không giống so với trước đây.

Ánh mắt của Cố Uyên giống như một con dao mổ sắc bén, Đỗ Nhược chỉ cảm thấy da đầu tê dại, anh lại cứ nhìn chằm chằm như thế này thì chẳng phải tim, gan, lá lách, phổi của cô cũng sẽ bị anh phân tích hết hay sao?

Có phải cô nói sai điều gì không? Nhưng rõ ràng là cô không có nói sai điều gì cả mà!

“Tùy cô.” Cố Uyên rủ mắt xuống, môi mỏng nhàn nhạt phun ra hai chữ, nới lỏng ngón tay đang kẹp chiếc ly, dời ly và khay đựng sang một bên. Sau đó, anh cầm tờ giấy được gấp lại ở bên cạnh.

Lúc này, Đỗ Nhược mới phát hiện tờ giấy này trông rất quen mắt, đây không phải là trang truyện tranh mà Cố Uyên đã xé trước đó sao. Trong lòng Đỗ Nhược thật sự biết rằng câu hỏi khó khăn sắp đến, càng cảm thấy như ngồi trên kim châm, trong lòng run sợ chờ đợi Cố Uyên làm khó làm dễ.

Cố Uyên chợt cười, nụ cười của anh như băng tuyết tan rã, lộ ra bầu trời tràn ngập ánh xuân, suýt chút nữa Đỗ Nhược nhìn đến ngây người. Chẳng qua là cho dù băng tuyết tan rã, thì sau khi hóa thành nước cũng lạnh đến thấu xương, cho nên về bản chất thì nụ cười này thực ra là một cái cười lạnh, ít nhất Đỗ Nhược cũng cảm giác được cái rét đến rợn người.

“Cô nói xem, đây là cái gì?” Cố Uyên nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Đỗ Nhược, ung dung thong thả mở tờ giấy vẽ ra, đưa tờ giấy vẽ kia đến trước mặt Đỗ Nhược.

Nhìn ánh mắt thâm thúy của Cố Uyên, Đỗ Nhược khó khăn nuốt nước miếng một cái, “Thần, thần…”

“Thần à?” Cố Uyên cười càng ngày càng đáng sợ, ngón tay dài nắm một góc của tờ giấy, phe phẩy nhẹ hai cái, làm cho Đỗ Nhược cảm thấy dường như sinh mệnh của mình đang bị kẹp trong tay hất qua hất lại, ánh mắt không khỏi chột dạ chớp chớp, lông mi cũng nhanh chóng rung động theo vài cái.

“Được, vậy cô nói cho tôi biết đây là thần gì. Thần Tài hả? Hay là thần Núi? Còn cái này thì sao?” Cố Uyên chỉ vào một trong ba con quái vật, nhìn về phía Đỗ Nhược hỏi một cách áp đảo.

Đường nét trên khuôn mặt của Cố Uyên tuấn mỹ đến khó tin, lại rất sắc sảo, góc cạnh rõ ràng, giống như là dùng dao khắc ra, khiến cho tướng mạo vốn đã tinh xảo đẹp mắt của anh, lại mang thêm khí chất khó cưỡng. Lúc này hàm răng đang nghiến chặt, hầu kết trên cổ đặc biệt gợi cảm và dễ thấy.

“Nam thần.” Ma xui quỷ khiến, Đỗ Nhược thốt lên. Nói xong cô liền đỏ mặt, cô vừa nói cái gì vậy chứ!

Phụt, tiếng cười vang lên từ bàn bên cạnh, trợ lý của Cố Uyên không kìm được nữa. Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của boss nhà mình phóng tới, anh vội vàng thu lại nụ cười, nghiêm túc trở lại.

“Đỗ Nhược, tôi có thể hiểu được cô không chịu thua, là đang dụ dỗ tôi đúng không?” Cố Uyên đặt tờ giấy trong tay xuống, hơi nghiêng người về phía trước, hai mắt híp lại, nguy hiểm hỏi.

“Không có, không có.” Đỗ Nhược vội vàng xua tay, cô làm sao dám, cô sợ là cái mạng nhỏ của mình còn quá dài sao?

Cố Uyên nhìn cô một lúc, không còn cố chấp hỏi lại vấn đề này nữa, thay vào đó dùng đầu tay trắng nõn gõ vào một chỗ khác trên tờ giấy, “Vậy thì đây là vật gì?” Cố Uyên chỉ dòng ghi chú cống phẩm “nữ chính” trên lư hương.

Cố Uyên dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn vài cái, “Đừng nói với tôi đây là đang tế trời.”

“Sao anh biết vậy?” Đỗ Nhược đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó ngậm chặt miệng lại. Trong lòng thầm phản bác, không phải tế trời, mà đem tới để cúng anh, nhưng cũng không khác nhau lắm.

Cố Uyên hoàn toàn bị chọc cười, “Đỗ Nhược, cô muốn tôi sớm lên chầu trời à?”

“Không không.” Đỗ Nhược vội vàng hoảng sợ lắc đầu.

“Vậy cô nói xem, đây rốt cuộc là cái gì?”

“Trả lời trong vòng mười giây, đừng nói với tôi bất cứ điều gì khác!” Cố Uyên bổ sung thêm.

Cô vẫn muốn cố nói đông nói tây nên trả lời ngay: “Tôi xem ngài là thần ở trên trời, tôi đã biết phàm nhân như tôi không xứng với anh, cho nên sau này tôi tuyệt đối sẽ không dây dưa nữa, thậm chí tôi còn thành tâm cầu nguyện cho ngài sớm tìm được nữ thần định mệnh của mình.”

“Vì vậy tôi vẽ bức tranh này hoàn toàn không có ý gì khác, tôi chỉ hy vọng ngài có thể sớm tìm được bạn đồng hành, tu thành chính quả.” Nói một hơi, Đỗ Nhược lại nhìn sắc mặt Cố Uyên, yếu ớt nói thêm: “ “nữ chính” có nghĩa là nữ thần định mệnh, trong thế giới tình cảm của ngài, ngài là nam chính, nữ thần định mệnh của ngài chính là nữ chính…” Dưới ánh mắt thâm thúy của Cố Uyên, giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ.

Cuối cùng nói xong, trong lòng trống rỗng, cô nghĩ nói như vậy chắc là có thể qua được.

Có thể đi…

Có thể sao?

Anh tin những lời quỷ quyệt của cô à!

Cố Uyên chỉ cảm thấy đột nhiên trán giật giật, có phải khoảng cách thế hệ giữa anh và cô quá lớn không, từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ họ cũng không có cách nào nói chuyện bình thường được?