Mỗi người một tâm trạng, nhưng hai người đều bất lực, mẹ cô không chấp nhận chuyện yêu đương, cô còn có thể làm gì chứ, nếu chuyển trường rồi cô không thể nhìn thấy anh được.

Đinh Tiếu trở về nhà, Liêu Ninh đã cùng bà ấy đến chỗ làm việc, cả một căn nhà bây giờ chỉ có cô, trước nay nó vẫn như vậy, chỉ là bây giờ tự do của cô không còn nữa.

Lên đến phòng ngủ cô đã bất lực đến mức nằm lăn ra giường bật khóc nức nở, rèn cửa ban công cũng không chịu kéo ra để cho phòng sáng hơn, cô nằm khóc đến cả lòng ngực trở nên đau nhói, điện thoại của cô liên tục reo lên không ngừng.

Mất một lúc điện thoại vẫn reo, cô ấn nghe máy đầu dây bên kia chính là giọng nói lạnh như băng của Lục Nhiên Thành.

“ Mở cửa ban công ”
Cô bật dậy quay sang nhìn phía ban công, tiếng gõ vào cửa kính vang lên, cả cơ thể cô cứng đờ là anh sao? chẳng lẽ lại leo ban công rồi.

“ Em mở hay để anh đi gặp mẹ em? ” Thấy cô không đáp, anh lại tiếp tục đe doạ cô, bình thường anh nhẹ nhàng quá.

Cưng chiều cô quá cho nên cô chẳng xem anh ra gì cả, anh lần này chắc chắn không mềm lòng với cô nữa, nếu anh mềm lòng chiều theo ý cô mãi thì khả năng anh cũng sẽ đánh mất cô.


Đinh Tiếu hốt hoảng, gương mặt tái mét nhanh chân bước xuống giường đi đến kèo rèm cửa ban công rồi mở cửa cho anh, anh cúp máy để điện thoại xuống nắm lấy tay cô kéo ngược vào bên trong.

Anh bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, mặt không chút cảm xúc nhìn cô hai mắt đỏ ửng mà không khỏi đau lòng.

“ Bây giờ em nói đi, tại sao lại chia tay? ” Lời nói của anh không lạnh không nóng, cũng không mặn không nhạt cứ bình bình vô cùng thản nhiên mà tra hỏi cô.

Cô nhìn thấy anh liền cứng họng không nói được, cúi đầu không dám đối diện, anh như vậy làm sao cô có thể chia tay chứ.

“ Sao? không nói được à ”
Lục Nhiên Thành cười nhạt buông cô ra, ở trong tin nhắn thì quyết liệt lắm, kiên quyết lắm, bây giờ đối diện rồi lại không dám nói gì, cô chính là mạnh miệng nhưng lại không dám.

Anh giữ lấy gáy cô, bắt cô đối diện với mình rồi áp môi mình xuống môi cô mà hôn, cô mở to mắt không dám tin ngay trong phòng cô mà anh lại làm như vậy, Lục Nhiên Thành dùng lưỡi cạy khoang miệng cô ra.

Cô bất giác bị anh mê hoặc mà vòng tay qua cổ rồi đáp lại nụ hôn của anh một cách vô cùng vụng về, anh một tay giữ lấy eo cô bắt cô đứng yên đón nhận nụ hôn của mình.

Đinh Tiếu thở không nổi nữa anh liền rời môi cô, đặt trán mình tựa vào trán cô môi anh mấp mấy “ Không được chia tay, cho dù thế nào cũng không được ”
“ Nhưng mẹ em biết chuyện rồi ” Cô khổ sở lên tiếng ngay cả bản thân cũng không biết nên làm thế nào mới phải.

“ Anh đợi em, đừng sợ cho dù mọi chuyện có tệ đến thế nào thì em cũng phải nhớ cho rõ anh vẫn sẽ ở phía sau chống lưng cho em ” Lục Nhiên Thành lau đi giọt nước mắt trên má cô, anh hôn lên mắt cô một cái.

Nhấc bổng cô lên để cô ngồi lên bàn học, anh chống hai tay xuống mặt bàn khoá cơ thể cô lại, cô lúc này ngẩn đầu lên nhìn anh ở khoản cách gần liền không kìm được mà hôn lên môi anh một cái nhẹ nhàng.

“ Xin lỗi, là em không tốt em sợ! sợ sẽ không được gặp anh ”
“ Chỉ cần em không buông tay về sau anh sẽ không để em chịu thiệt.


Em phải ôn thi thật tốt có biết không? đợi hai tuần nữa học quân sự anh sẽ tìm em ” Anh hôn lên trán một cái, nở nụ cười vô cùng vui vẻ.

Nhìn mắt cô đỏ lên anh không khỏi đau lòng, bảo bối của anh cho dù chịu đựng cũng không muốn nói với anh, cô như vậy anh lại càng đau lòng hơn, anh có thể gánh vác tất cả, bao nhiêu khó khăn cứ để anh chịu đựng là được.

Anh không cần cô phải mạnh mẽ chịu đựng một mình, anh còn mong cô sẽ dựa dẫm vào anh hơn một chút.

Đinh Tiếu đột nhiên nhớ ra gì đó, cô gỡ tay anh ra sau đó đi xuống mở ngăn tủ bàn học lấy ta một quả cầu thủy tinh và một cái móc khoá con gấu đưa cho anh.

Sợ là kỷ niệm ba tháng không gặp được anh, chi bằng đưa cho anh trước.

“ Cái này là hôm trước em mua tặng cho anh, kỷ niệm quen nhau e là không cùng anh đón được! Cái này rất dễ vỡ anh không được làm hỏng ” Cô cẩn thận dặn dò anh.

Quả cầu thủy tinh chỉ cần tác động liền sẽ vỡ cho nên càng phải nâng niu nó, cẩn thận từng chút một thì mới có thể để nó vẹn nguyên.

Lục Nhiên Thành gật đầu cầm lấy, anh xoa xoa đầu cô một cái đầy cưng chiều.


“ Tiếu Tiếu! Anh ở đây em cứ yên tâm mà bước đừng sợ ngã chúng ta gặp nhau ở đích đến ”
“ Em nhất định sẽ thi vào Bắc Thành cùng anh, nhất định sẽ đỗ vào Bắc Thành ” Đinh Tiếu gật đầu, nhìn bóng lưng của anh đang đi về phía ban công liền nói.

Anh quay đầu lại, mỉm cười ngọt ngào “ Ừm, cố lên nhé đừng áp lực quá ”
Cô mỉm cười để lộ hai cái má lúm vô cùng xinh đẹp, mà nụ cười này chỉ dành cho Lục Nhiên Thành, chỉ duy nhất anh có được, cũng chỉ có anh mới khiến cô hạ quyết tâm đến thế.

Cho dù bị cấm cản, cho dù bọn họ suýt chút mất nhau, nhưng chỉ cần là Lục Nhiên Thành thì mọi chuyện sẽ được giải quyết một cách êm đẹp, bởi vì anh sẽ đợi cô, anh cũng sẽ chống lưng cho cô.

Cô ngã anh sẽ đỡ, cô vui vẻ anh cũng sẽ vui vẻ.

Tiểu Đinh Đinh của anh sẽ là người cùng anh đi hết quản đời còn lại.