Đến giờ ra chơi Đinh Tiếu cũng không xuống nhà ăn như thường ngày, cô lại ôm tập đi sang chỗ của Đức Lâm hỏi bài, không dám hỏi Lê Tư Tư vì cậu ấy còn phải chuẩn bị thi học sinh giỏi càng không thể hỏi cái tên chết tiệt Lục Nhiên Thành.

Cô chỉ đành đi hỏi Đức Lâm thôi.

Lục Nhiên Thành trên tay cầm hộp sữa dâu, cùng với quả bóng chuyền, bên cạnh là đám người Tiêu Tuấn Nam, Tống Thụy, Từ Cảnh bọn họ vừa ở dưới sân bóng chuyền lên.

Ánh mắt của anh rơi trên người Đinh Tiếu đang ngồi hỏi bài Đức Lâm.

“ Nhiên Thành! Cậu có rảnh không, lớp tớ giáo viên giảng có chút khó hiểu cậu giúp tôi được không? ” Liễu Thanh đột nhiên cầm vở từ lớp của cậu ta đi sang lớp của anh.

Đinh Tiếu nghe liền ngẩn đầu một cái rồi không quan tâm mà hỏi bài tiếp.

“ Ừ! Cậu đợi tôi một chút ” Lục Nhiên Thành thấy cô như vậy liền không vui, cậu đi thẳng vào lớp đặt hộp sữa dâu xuống bàn học một cách vô cùng khó chịu.

Ngay cả Tống Thụy cũng giật mình nhìn anh, xong liền đảo mắt nhìn sang Tuấn Nam chỉ thấy cậu ta lắc đầu nhún vai không biết gì.

Lục Nhiên Thành ra khỏi lớp đi cùng Liễu Thanh.

Lúc này Đinh Tiếu mới thở hắc ra một hơi nhìn san bàn của mình liền thấy anh đặt hộp sữa dâu lên bàn của cô, cô ôm tập đi về chỗ ngồi tay cầm lấy hộp sữa dâu đặt lại chổ của anh như là không liên quan đến mình.


Từ đây về sau không muốn liên quan đến cái tên chết tiệt này nữa.

“ Tiếu Tiếu! Lúc sáng cậu lại ngủ quên à? ” Lê Tư Tư ở phía trên quay xuống nhìn cô nằm dài ra bàn thì lo lắng hỏi.

Nhắc đến là Đinh Tiếu như muốn phát điên lên “ Tư Tư! tôi nói cậu nghe tôi đã dậy rất sớm, rất rất sớm có lòng tốt đợi Lục Nhiên Thành vậy mà cậu ta còn đi trước tôi còn không thèm nói câu nào, khiến tôi đợi đến mức trễ học ” cô dùng ngữ khí vô cùng tức giận nói, cậu ta từ nay về sau không liên quan đến nhau nữa, bà đây không thèm đợi cậu ta đi học.

“ Tiểu Đinh Đinh! ” Tống Thụy nhìn thấy cô tức giận như vậy liền chạy lại chỗ cô gọi.

Đinh Tiếu nhướn mài nhìn cậu ta “ Tống Thụy cậu còn gọi tôi như vậy nữa tôi liền đánh chết cậu ” cô rất ghét ai gọi cô bằng cái tên này.

Tiêu Tuấn Nam cứ gọi cô là Tiểu Tiếu Tiếu.

Tống Thụy lại gọi cô là Tiểu Đinh Đinh.

Nghe tức chết đi được.

“ Hôm nay cậu còn biết tức giận hả? ” Tống Thụy bật cười.

Gương mặt cậu ta nhìn có chút đáng yêu, da lại trắng như con gái vậy, chân mày cũng rất đậm dáng vẻ cũng không phải là xấu mà nói thẳng ra nhìn cậu ta mang cái nét đào hoa đầy gái chạy theo.

Đinh Tiếu đứng dậy thì Tống Thụy đã nhanh chân chạy đi, cô tất nhiên không bỏ qua mà chạy đuổi theo.

Cả dãy hành lang nghe tiếng trêu chọc của Tống Thụy “ Tiểu Đinh Đinh! ”
“ Tống Thụy! Cậu mau đứng lại cho tôi ” Đinh Tiếu tức giận không ngừng đuổi theo.

Lục Nhiên Thành ngồi ở băng ghế ngoài hành lang cũng nhìn thấy hai người rược đuổi nhau, anh nhíu mài vô cùng không vui nhưng cũng không muốn nói.

“ Aaaa ”
Đột nhiên Đinh Tiếu lật mắt cá chân té ngã một cái hét lên, khiến Lục Nhiên Thành đứng bật dậy còn Tống Thụy cũng không chạy nữa.

Bây giờ đừng nói là rược Tống Thụy ngay cả đứng lên cô cũng không đứng được.

“ Đinh Đinh! Cậu có sao không? ” Tống Thụy hốt hoảng chạy lại chỗ cô, Đinh Tiếu ngồi xuống hành lang không nhấc chân được.

“ Đều tại cậu ” Đinh Tiếu đau đến mức rơi nước mắt.


Tống Thụy lúc này cũng gật gù, xem xem chân cho cô, cậu ta vô cùng nhẹ nhàng, động cũng không dám động mạnh, nhưng miệng mấp mấy nói “ Được! Được! Tại tớ, tớ xin lỗi để tớ cõng cậu lên phòng y tế ”
Nhưng Lục Nhiên Thành lúc này cũng không nhìn được nữa, lấy áo khoác buộc ngang hông cho cô, xong mặc kệ Liễu Thanh mà bế cô trên tay đi đến phòng y tế.

Hai mắt của Tiêu Tuấn Nam và Từ Cảnh mở to nhìn Lục Nhiên Thành bế Đinh Tiếu rời đi.

Tống Thụy đột nhiên cụp mắt xuống, đứng dậy nhìn bóng dáng của Nhiên Thành bế cô rời đi đến phòng y tế.

Đinh Tiếu vì sợ ngã mà vòng tay qua cổ của anh, cô ngẩn đầu nhìn anh, sắc mặt của anh từ sáng đến giờ vẫn không thay đổi.

Anh mang nét đẹp không một chút góc chết, dù là nhìn góc nào cũng cảm thấy anh rất anh tú, nhưng rất ít khi cười, gương mặt của anh phải nói mười người gặp chín người mê người còn lại là do mù nên không nhìn ra.

Đến phòng y tế, Lục Nhiên Thành đặt cô ngồi trên giường bệnh nhờ giáo viên xem chân giúp cô.

Nhưng anh cũng không về lớp mà ở lại phòng y tế với cô.

“ Mấy cái đứa này cứ chạy giỡn quá trớn như vậy rất dễ bị thương có biết không ” Nữ y tá của trường nhìn chân của cô xong mắng một câu.

“ Xin lỗi cô ạ! ” Đinh Tiếu cúi đầu nói.

“ Chịu đau một chút ”
Vừa dứt câu một tiếng “ Rắc ” vang lên.

Nước mắt Đinh Tiếu cũng rơi ra, đau chết đi được nhưng hình như đã đỡ hơn một chút rồi, không còn cảm giác giống lúc nãy nữa.

“ Chân ngắn mà còn ham chạy ” Lục Nhiên Thành liếc mắt nhìn cô, gương mặt không chút cảm xúc.


Đinh Tiếu ngẩn đầu nhìn anh “ Mặc kệ tôi, tôi cũng đâu có mượn cậu đưa đến phòng y tê? ”.

“ Được! cậu nói cái gì cũng đúng, là do tôi rảnh rỗi lo chuyện bao đồng ” Anh nhìn cô giọng cũng cao lên, tức giận nói một câu rồi bỏ đi về lớp.

Cô cũng không quan tâm, nhưng mà không hiểu sao từ hôm trước đến bây giờ anh lại rất dễ tức giận với cô, còn khó chịu như vậy.

Rõ ràng cô đâu có làm gì.

Có lòng tốt muốn tát hợp cho anh và Liễu Thanh, anh không thích có thể từ chối đột nhiên lại khó chịu rồi tức giận với cô làm gì.

Cô quay về lớp học sau Lục Nhiên Thành một chút.

Vừa vào đã thấy cảnh anh quăn cả hộp sữa dâu trên bàn vào sọt rác, ánh mắt của cô liền cụp xuống bước đi về chỗ của mình, cô vừa đặt mông vào chỗ ngồi thì Lục Nhiên Thành đã cầm balo mà đi ra khỏi lớp.

Mặc kệ cho còn tận hai tiết nữa mới hết giờ.

Tiêu Tuấn Nam cũng không biết chuyện gì xảy ra nhưng cậu cũng cầm balo vội chạy theo Lục Nhiên Thành, mà mặc kệ Lưu Đại Đại có mắng đến mức nào thì hai người họ vẫn bỏ ra khỏi lớp.