Tư Dạ Hành Vũ run run đặt ngón tay dưới cánh mũi Hành Dung, mà tâm như chết lặng.

Hai mắt hắn vô thần đến đau thương, khóe môi run run không ngừng gọi tên đối phương.

Nhưng dù có gọi đến bao nhiêu lần đi chăng nữa, người đi cũng đã đi rồi.
Không những vậy, chẳng phải trên gương mặt của Hành Dung đang nở nụ cười hạnh phúc đó sao? Rốt cuộc cái chết có đáng sợ không? Với người khác thì không rõ, nhưng với Hành Dung thì có lẽ sung sướng hơn nhiều.

Cuối cùng kẻ hắn căm thù cũng đã chết dưới tay hắn - theo một cách tự thừa nhận.

Hắn của bây giờ cũng chẳng còn vướng bận chuyện gì ở trần thế nữa, mà quan trọng nhất là, chết đi rồi, hắn và An Bình lại tiếp tục được ở bên nhau.
Hành Vũ ôm chặt cái xác vẫn còn hơi ấm vào lòng, mặc máu tươi có chảy dài đến đâu đi chăng nữa.

Mấy trăm người xung quanh hắn bây giờ cũng chỉ như vô hình, thứ hắn quan tâm, chỉ có một mà thôi.
Một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt Hành Vũ, lăn dài trên gò má người đã khuất, tim hắn như bị xé ra làm trăm mảnh.


Cảm giác của Tịnh Ngọc khi Ngọc Túc ra đi, cuối cùng hắn cũng đã bị nếm trải rồi.
-------------
Tối hôm đó, tại căn nhà ngoại thành mà Tư Dạ Hành Vũ chuẩn bị cho thẩm Phi Phi.
Doãn Duẫn thoải mái ngồi xuống chiếc ghế gỗ chắc chắn, không còn cảm giác sợ dây rừng cột ghế tre đứt giữa chừng như ngày xưa.

Hắn đảo mắt nhìn xung quanh căn nhà, tuy không to rộng gì, nhưng mọi thứ từ lớn đến nhỏ đều được chuẩn bị rất chu đáo.
Trước nay hắn chỉ thường nghe hạ nhân trong vương phủ nói mẹ mình được chăm sóc rất tốt, chứ chưa tận mắt chứng kiến bao giờ.

Không ngờ đến những chi tiết nhỏ thế này, Tư Dạ Hành Vũ cũng lo liệu chu toàn như vậy.
Thẩm phi phi bước đi chậm rãi đến bàn trà, đôi bàn tay nhăn nheo và run rẩy cẩn trọng rót ra hai tách, vừa làm vừa nói:
“Thế nào, cuối cùng Doãn thái y cũng đến thăm bà già này rồi? Thân già còn tưởng cả đời này sẽ không còn được gặp lại ngài nữa?”
“Được rồi! Là hà nhi có lỗi với mẹ! Hà nhi hứa sau này sẽ ngày ngày ở bên người nửa bước không rời, có được không?”
Thẩm phi phi cảm nhận được điều gì bất an, vội ngồi uống ghế, cố chồm người lên hỏi:
“Con nói vậy là có ý gì? Chức đệ nhất thái y mà con dành cả đời để có được, không lẽ định đem đi bỏ xó?”
Doãn Duẫn tiện miệng uống một ngụm trà, lại cười khẩy vì câu nói vừa rồi.

Đương nhiên, hắn nào có ý muốn chế giễu mẫu thân mình, chỉ là hắn đang cười chính mộng tưởng ngày xưa của mình mà thôi.
“Làm thái y quyền cao chức trọng trong triều, mà suốt ngày chỉ có thể chữa bệnh khó tiêu, kém vận động của đế hậu, thì còn gì là y? Danh y, phải là người ngao du tứ hải, chữa bệnh cho dân chúng, làm phước giúp đời.”
“Thật sự là như vậy sao? Nếu con không nói, ta còn nghĩ là do con muốn trốn tránh Tịnh Ngọc.

Con sợ một ngày nào đó, mình sẽ không còn đủ khả năng để giấu diếm tình cảm, sau đó lại làm cho Tịnh Ngọc khó xử, có đúng không?”
Thẩm phi phi chỉ nói có mấy câu, đã soi rọi trúng tim đen của Doãn Duẫn.

Phải, hắn đúng thật là muốn từ chức để đi chữa bệnh cứu người, nhưng việc mà mẫu thân nói, hắn cũng hoàn toàn không đủ sức để phủ nhận.

Doãn Duẫn thở dài, cố tình đánh trống lảng để lấp liếm điểm yếu của mình:
“Thôi được rồi! Người là mẹ, người muốn nói sao cũng được.


Có điều không phải người muốn nghe hà nhi kể nội tình sự việc hôm đó sao? Nếu muốn nghe, thì đừng tìm chuyện để hà nhi phân tâm nữa!”
“Được! Ta sẽ im lặng, không nói gì nữa!”
Doãn Duẫn thở phào, từng kí ức về câu chuyện đêm tối trước khi Tư Dạ Hành Lâm băng thệ lần lượt ùa về.

Doãn Duẫn nhớ rõ từng chi tiết, nhưng lại không kể hết ra, chỉ nói khái quát cho xong chuyện:
“Trước đêm tối đó, Tịnh Ngọc nói với hà nhi về toàn bộ kế hoạch, định sau khi giết vua xong, nàng sẽ đứng trước mặt triều thần để thú tội, tránh làm liên lụy đến vương gia và người khác.

Rốt cuộc, chính hà nhi đã là người tiết lộ chuyện đó cho vương gia, dù Tịnh Ngọc đã cẩn thận dặn dò là phải giữ bí mật.”
“Vì sao?”
Doãn Duẫn cười nhạt nhòa, không thể không nhận trong một giây phút nào đó, bản thân mình đã thực sự có dã tâm riêng:
“Đơn giản thôi! Vì khi vương gia biết chuyện, nhất định sẽ chọn cách đi đến trước triều thần để nhận tội thay cho Tịnh Ngọc.

Như vậy, hà nhi sẽ… hà nhi ngu ngốc, nghĩ rằng cách đó thì sẽ có được Tịnh Ngọc.
Nhưng cuối cùng hà nhi lại suy nghĩ kĩ thêm một lần nữa, lại quyết đem chuyện đó đi nói với tam vương gia.

Cũng vì hà nhi biết, tam vương gia nhất định sẽ không ngại hi sinh để Tịnh Ngọc và vương gia được hạnh phúc.”
Thẩm phi phi trầm lặng nghe đối phương kể, sau đó lại đứng dậy và đi đến trước mặt Doãn Duẫn, đặt hai tay lên vai hắn, nở nụ cười đôn hậu:
“Duẫn nhi, con thật sự làm đúng lắm! Quả nhiên là Duẫn nhi của ta, cha từng khiến ta thất vọng.”
“Dĩ nhiên rồi!”

Doãn Duẫn nói rồi cười, đứng lên ôm chầm lấy mẹ.

Cũng không biết là bao nhiêu năm rồi, hắn không thể hiện tình cảm ra ngoài thế này.

Một suy nghĩ chợt thoáng qua, nếu trong ba năm ở vực thẳm, hắn ấm áp và tình cảm một chút, có khi nào đã sớm có được Tịnh Ngọc rồi không?
Suy nghĩ thoáng qua nhanh chóng bị chính Doãn Duẫn dập tắt, Giọng hắn trầm trầm, nhưng chưa bao giờ Thẩm phi phi lại nghe ấm áp như vậy:
“Sáng sớm ngày mai, hai mẫu tử chúng ta sẽ rời khỏi kinh thành phồn hoa này.

Ta sẽ lại đi đó đi đây, ngao du thiên hạ, chữa bệnh cho dân.

Hà nhi nhất định sẽ cho người thấy thật nhiều cảnh đẹp thế gian, và thấy con của người có ích thế nào!”
“Được! Được!”
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Còn ngoại truyện.