Kim Tịnh Ngọc chớp chớp đôi mắt phượng hoàng, không phải đang cố tỏ ra đáng yêu, mà là bất ngờ đến tột độ:
"Vương gia, hôm nay chàng đã ăn phải thứ bậy bạ gì vậy?"
"Haizzz, bổn vương đã nói rồi, nàng không cần phải cố kìm nén như vậy…"
Tư Dạ Hành Vũ vừa nói, vừa cởi thắt lưng quăng xuống đất.

Tiếp đó, hắn thành thục cởi từng lớp áo một, tự nhiên như ở phòng mình.
Kim Tịnh Ngọc vô cùng hoang mang, vội vã nắm chặt hai tay hắn để ngăn hành động thô thiển kia lại:
"Mau dừng lại! Chàng… chàng định làm gì trong phòng của ta vậy hả? Nếu muốn gỡ bỏ y phục thì cũng phải tự biết về phòng mình đi chứ!"
"Ồ, hình như Tiểu Ngọc đã có hiểu lầm gì đó rồi? Phòng này vốn dĩ là của bổn vương, chẳng qua là trước nay bổn vương không ngủ trong phòng của mình thôi."
Kim Tịnh Ngọc nuốt nước bọt, lúng túng đứng lên, không dám nhìn trực diện đối phương:
"Nếu… nếu là phòng của chàng, vậy chàng cứ tự nhiên đi, ta sẽ đi ngủ nhờ phòng của Ngọc Túc… A!"
Nàng còn chưa kịp dứt lời, trước mặt đã ập đến cơ thể to lớn dính chặt lấy mình.

Tư Dạ Hành Vũ không nói không rằng, lại hành động nhanh hơn tia chớp.
"Chàng…"
"Suỵt!"
Tư Dạ Hành Vũ dùng ngón trỏ thon dài khóa chặt đôi môi mịn màng của nàng.

Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên như nắm chắc phần thắng.

Hắn dùng tay đi một đường từ lưng lên cổ nàng, nhẹ nhàng xoa xoa phần gáy, da thịt nóng ấm bỗng gặp lạnh khiến nàng có chút thẹn thùng.
Hai má nàng ửng lên như quả mận chín, cố gắng tránh đi, nhưng xem ra đành bất lực.


Ở cự li gần này, nàng có thể nghe rõ nhịp tim của đối phương, thêm hơi thở ấm nóng đầy mùi nam tính và khuôn mặt ma mị kia...!thật khó khiến người ta có thể giữ được mình.
Tư Dạ Hành Vũ như nhìn thấu tâm tư của nàng, liền đánh nhanh rút gọn, chủ động cúi thấp đầu, dùng môi mình để khóa lấy đôi môi nhỏ kia.

Sự đường đột đó khiến nàng có chút giật mình, như rồi cũng nhanh chóng đón nhận.
Môi và lưỡi cuốn lấy nhau không rời, trong tâm trí cả hai bây giờ hoàn toàn trống rỗng.

Tư Dạ Hành Vũ đương nhiên cũng không chịu đứng yên, tay luồn lách đủ nơi mà không cần một lời xin phép.
Bàn tay hắn uyển chuyển rà một đường dài từ sau lên trước, khi chuẩn bị kéo vai áo của nàng xuống, thì đột nhiên…
"Áaaaaaaa!"
"Tủm!"
Tiếng động lớn và tiếng la thất thanh bên ngoài khiến Kim Tịnh Ngọc và Tư Dạ Hành Vũ sựt tỉnh.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, ngầm hiểu được suy nghĩ trong đầu của đối phương.
"Là tiếng của Ngọc Túc!"
Cả hai đồng thanh, rồi không ai nói ai lời nào, tự động xông cửa chạy đến chỗ khuê phòng của Hoàng Ngọc Túc, còn không quên mang "bạch hổ" theo.
Ở phòng của mình, Ngọc Túc đầu bù tóc rối, vừa run rẩy cầu xin, vừa lê lết vào phía trong:
"Ta… ta không biết các ngươi là ai hết, ta không gây thù chuốc oán với các ngươi, xin hãy tha cho ta…"
Trước mặt Hoàng Ngọc Túc có ba tên thích khách áo đen che mặt kín bưng.

Một trong số chúng lớn giọng chĩa mũi kiếm nhọn hoắt sát gần với cổ nàng:
"Tha cho người? Chi bằng bây giờ ngươi rời bỏ tên vô dụng kia, theo ta về làm thiếp, vậy thì ta sẽ tha cho ngươi!"
"Vô sỉ!"
Kim Tịnh Ngọc từ ngoài xông vào, lướt một đường đã đến chỗ tên vô lại kia.

Phản xạ của hắn cũng rất tốt nên đã dễ dàng đỡ được mũi kiếm của nàng.

Hai tên đồng lõa thấy vậy, giơ kiếm lên định đâm lén Kim Tịnh Ngọc, nhưng Tư Dạ Hành Vũ lại nhanh hơn một bước, một kiếm chặn lại cả đôi, hất chúng văn ra khỏi khuê phòng.
Tên đối địch với Kim Tịnh Ngọc thấy tình thế không ổn, vội bật lại nàng rồi kéo đồng bọn rút lui.

Bình thường khi đối chọi với Kim Tịnh Ngọc chắc chắn sẽ không dễ dàng tẩu thoát như vậy như vậy, nhưng trong tình huống này, là nàng đã cố tình nhường bước.
Thấy chúng đã cao chạy xa bay, nàng vội vã chạy đến bên cạnh Hoàng Ngọc Túc, nhấc tay nàng ấy lên, liền phát hiện một vệt dài đầy máu.
"Này, muội không sao chứ?"
Hoàng Ngọc Túc vừa bị thương, vừa bị dọa sợ, nhưng vẫn mếu máo muốn ăn miếng trả miếng cho bằng được:
"Tỷ tỷ, muội không sao, nhưng sao tỷ lại tha cho bọn chúng chứ?"
Kim Tịnh Ngọc thở dài, lại ngước mặt lên nhìn Tư Dạ Hành Vũ như muốn cầu cứu.

Hắn đương nhiên không thể không đáp ứng yêu cầu trong ánh mắt long lanh của nàng, buộc miệng nói:
"Chỉ là vài tên gian tặc muốn trộm vặt thôi, bổn vương nhất định sẽ tìm ra bọn chúng."
"Ò…"

Thấy Hoàng Ngọc Túc có vẻ thất vọng, Kim Tịnh Ngọc vội đánh trống lảng sang vấn đề khác:
"Ngọc Túc, đừng ngồi đừ ra đó nữa.

Đi đến phòng của tỷ, tỷ tỷ sẽ băng bó lại cho muội.

Tối nay tỷ sẽ ở cùng muội, phòng ngừa trường hợp bọn chúng lại quay lại hành thích."
"Vâng…"
Nói rồi, Kim Tịnh Ngọc nhanh chóng đỡ Hoàng Ngọc Túc dậy, một tay ôm eo nàng ấy, tay kia giữ chặt bàn tay bị thương để cầm máu, loạng choạng bước đi.

Còn Tư Dạ Hành Vũ, không những không tin vào mắt, cũng không tin vào tai mình nữa.

Giọng hắn lắp bắp, cố níu kéo đều không thể:
"Tiểu Ngọc, nàng đưa trắc vương phi về khuê phòng, còn bổn vương thì sao?"
"Chàng có tay chân lành lặn mà, tự đến thư phòng mà ngủ.

Không đi nổi thì nhờ hạ nhân dìu đi."
"Tiểu Ngọc, nàng…"
Tư Dạ Hành Vũ còn chưa nói xong, Kim Tịnh Ngọc đã dìu người đi mất.

Hắn mãi nhìn theo, nhưng sự thật là đối phương quá tuyệt tình, đi một lượt là không thèm ngoảnh đầu nhìn về một lần nào.
Hắn chống nạnh hai bên, thở dài thườn thượt.

Rõ ràng ban nãy Tiểu Ngọc của hắn vô cùng hợp tác mà, vừa thấy trắc vương phi bị thương thì đến thích khách cũng không thèm bắt, đối với phu quân của mình cũng lạnh nhạt vô cùng.
"Haizzz, sớm biết vậy thì bổn vương đã cố ý bị thương rồi!"
-----------
Không lâu sau, ở Dĩnh Hòa cung.

Dù đêm hôm khuya khoắt, vẫn còn nghe tiếng mắng chửi điên cuồng.
"Cái bọn vô dụng các ngươi, chỉ là một nữ nhân, giết không được đã đành, còn đi hành thích nhầm người là sao?"

Tô Uyển Vân đứng giữa chính điện, vừa tát liên tục vào mặt thuộc hạ, vừa giận dữ gào thét.

Đối phương cùng đồng bọn quỳ dập dưới sàn, ban nãy ngang tàng bao nhiêu, bây giờ lại rụt rè bấy nhiêu:
"Hoàng hậu nương nương tha tội! Nô tài thất trách, chỉ nghĩ người ăn mặc sang trọng như vậy là người cần tìm, nhưng không ngờ…"
"Đúng là thứ vô dụng!"
Tô Uyển Vân giơ cao tay, định đánh thêm một cái nhưng từ xa đột nhiên lại vang lên tiếng nói quen thuộc:
"Chỉ là một nô tài, sao hoàng hậu lại phải phí công tốn sức?"
Tô Uyển Vân thấy người vừa đến, vội thu tay lại, nhún người thỉnh an:
"Thỉnh an thái hậu.

Thần thiếp không biết người đến, nên không thể nghênh đón từ xa.

Mọi chuyện, đều là lỗi của thần thiếp!"
"Đứng lên đi!"
Doãn Mễ Yên thuận miệng ra lệnh, lại liếc sơ một lượt qua ba tên nô tài đang quỳ dưới sàn, giọng nói đầy mùi thủ đoạn:
"Mấy tên thuộc hạ này của hoàng hậu, thực chất làm việc rất tốt.

Bọn chúng chỉ cần giúp ai gia đánh lạc hướng bọn người kia, vậy tức là kế hoạch đã thành."
"Nhưng mà thái hậu, Kim Tịnh Ngọc đó quyến rũ hoàng thượng, sao có thể dễ dàng tha chết cho cô ta được?"
Lời tuôn ra từ đôi môi chúm chím của Tô Uyển Vân ngu dốt đến nỗi Doãn Mễ Yên còn không buồn nhìn mặt ả, chỉ tiện bước vài bước đến bên cửa sổ, vừa nhìn trăng, vừa nói bâng quơ:
"Dăm ba tên thuộc hạ, sao có thể giết được đích nữ thừa tướng, độc nhất vương phi? Lần này không chỉ là Kim thị, e là người có liên quan cũng khó mà vượt qua, ha~".