Hơn một tuần sau, Kim An Bình suốt ngày ở trong cung cấm ngột ngạt, chán ngán nên quyết định đến Trường Xuân hoa viên dạo chơi một chút cho tâm trạng khuây khỏa, cũng là tốt cho thai khí.
Trường Xuân hoa viên này tuy cũng nằm trong hành cung, nhưng cây xanh rợp bóng, trăm hương hoa đua nhau khoe sắc, còn có hồ sen lớn nuôi cả ngàn con cá chép vàng.

Do vậy không khí cũng trong lành hơn hẳn, rất tốt cho việc điều dưỡng sức khỏe của Kim An Bình.
Tuy nhiên, lúc Diệp Chi và nàng đang đi đến gần hồ sen, chợt bắt gặp Doãn Mễ Yên đang ngồi bên hồ cho cá chép ăn.

Không muốn tự chuốc lấy phiền phức, Kim An Bình vội quay đầu định lặng lẽ rời đi, lại bị cung nữ của đối phương nhìn thấy:
"Ơ kìa, đó không phải là An thái phi nương nương sao? Gặp thái hậu còn không biết đến thỉnh an, lại tìm cách trốn tránh.

Đây là cách phụ thân thừa tướng gia dạy phép tắc cho con gái?"
Kim An Bình thở mạnh một hơi, tay nắm chặt đến mức lòng bàn tay sắp bị móng tay bấu đến chảy máu.

Mi mắt nàng chớp lia lịa, nhịn nhục lâu như vậy, sao có thể tùy tiện để cho kẻ khác nắm thóp được.
Nàng liếc nhìn sang những nhành hồng đang nở rộ cạnh bên mình, giơ tay ngắt một cành, xoay người cười tươi như thể không hề có chuyện gì xảy ra:
"Thái hậu, thần thiếp nhìn thấy người đang cho cá ăn, không muốn làm phiền.

Chỉ lẳng lặng hái một nhành hoa, chờ người xong việc mới đến thỉnh an.

Vậy mà… vậy mà có người còn nghĩ xấu cho thần thiếp…"
Doãn Mễ Yên dừng tay, đặt lọ thức ăn cho cá xuống bàn thật mạnh tay như dằn mặt.

Bà ta liếc sang nô tì của mình, bên ngoài dạy dỗ ả, bên trong là đang móc méo Kim An Bình:
"Bích Nhi, ngươi là nô tì, không nên ăn nói với An thái phi như vậy.

Muốn tìm người gây sự, phải tìm người gần với thân phận của mình một chút mới là thích hợp, có hiểu chưa?"
"Dạ, nô tì xin nghe theo lời dạy bảo của thái hậu!"

Doãn Mễ Yên cong môi cười đắc ý, quay sang nhìn Kim An Bình bằng con mắt khinh bỉ:
"An Bình muội muội, nô tì của ai gia dạy dỗ như vậy, muội đã hài lòng rồi chứ?"
Kim An Bình không định nhịn nhục, nhưng Diệp Chi còn nhanh miệng hơn cả nàng:
"Làm sao hài lòng cho được? Thái hậu, Bích Nhi của người không biết lớn nhỏ, không những sỉ nhục An thái phi, còn lôi cả thừa tướng gia ra phỉ báng.

Nếu đổi lại là Doãn tướng quân đệ đệ của người bị lăng mạ, người có thể dễ dàng bỏ qua không?"
"Ngươi! Ai cho con tiện tì như ngươi lên tiếng?!"
Doãn Mễ Yên nghe nhắc đến đệ đệ - niềm vinh quang của cả gia tộc, liền nổi cơn thịnh nộ.

Kim An Bình thấy vậy chỉ biết cười, quay sang Diệp Chi, lặp lại những lời bà ta nói ban nãy:
"Diệp Chi, ngươi là nô tì, không nên ăn nói với Thái hậu như vậy.

Muốn tìm người gây sự, phải tìm người gần với thân phận của mình một chút mới là thích hợp, có hiểu chưa?"
"Dạ, nô tì biết rồi."
Nói xong, Kim An Bình hào hứng nhìn sắc mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Doãn Mễ Yên, không buồn ra thêm một đòn chí mạng:
"Thái hậu, thần thiếp xử lí nô tì như vậy, người có hài lòng không?"
Doãn Mễ Yên nghiến răng ken két, từng lời nói ra tưởng chừng như đã cố gắng kìm chế hết mức có thể.

Kim An Bình này đúng là đã đủ lông đủ cánh rồi, còn dám chơi khăm bà ta như vậy.

Nếu Doãn Mễ Yên không đồng ý với cách trừng trị Diệp Chi, chẳng khác nào muốn lôi Bích Nhi chịu tội cùng, như vậy mặt mũi của bà ta còn để đi đâu được nữa.
"Hài lòng… tất nhiên là hài lòng…"
"Được vậy thì tốt quá.

Vậy nếu không còn chuyện gì nữa, thần thiếp cũng xin cáo lui!"
Kim An Bình không đợi đối phương đồng ý, vừa cúi đầu hành lễ, vừa đi lùi về sau mấy bước rồi quay gót rời đi.


Nhưng Doãn Mễ Yên còn chưa chịu để yên cho nàng, cố tình buông lời trù ếm:
"An Bình muội muội đi thong thả, cẩn thận long thai của muội, bất cẩn một chút thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu!"
"Thái hậu yên tâm, muội sẽ chăm lo cho con thật tốt, không để hoàng tự xảy ra bất cứ mệnh hệ nào.

Còn nếu có người cố tình hại mẫu tử muội, thái thượng hoàng nhất định sẽ tra ra đến cùng, không để kẻ đó có cơ hội ngóc đầu lên được."
Nói rồi, nàng không thèm nhìn mặt của Doãn Mễ Yên hiện giờ tròn méo thế nào, đi thẳng một mạch ra khỏi Trường Xuân hoa viên.

Diệp Chi thấy chủ tử khác hẳn thường ngày, lo lắng hỏi:
"Nương nương, bình thường người luôn cung kính e dè trước mặt thái hậu, hôm nay lại lên tiếng nói sốc bà ta, sẽ không sao chứ?"
"Diệp Chi, trước đây bổn cung nhịn nhục không phải nghĩ cho bản thân, mà là lo cho gia tộc.

Nhưng hiện giờ tình thế ở tiền triều đã xoay chuyển, Tịnh Ngọc lập được công dẹp phản tặc, Kim thị ta cũng coi như là bước lên thêm một bước, phụ thân cũng không cần e dè với bất cứ ai, kể cả người đó có là đệ đệ của thái hậu.

Thêm một điều nữa, lúc nãy Bích Nhi đó ăn nói hàm hồ như vậy, chắc chắn là do thái hậu đã dung túng.

Nếu cứ để yên cho hai người đó hùa nhau sỉ nhục phụ thân, làm sao xứng là con gái của người?"
"Nhưng mà… còn cái thai của người, thái hậu đó độc ác như vậy, e là không dễ dàng để yên đâu, dù thái thượng hoàng có luôn bên người thì cũng…"
Nhắc đến cái thai, Kim An Bình bất giác đưa tay sờ bụng, giọng nói lãnh đạm vô cùng:
"Có một số chuyện, cứ để thuận theo tự nhiên."
------------
Chưa đầy một canh giờ sau, ở chính điện Từ Nghi cung xa hoa lộng lẫy, tiếng la hét và đập quá đồ đạc lớn đến nổi ở ngoài cổng chính vẫn có thể nghe thấy.
Doãn Mễ Yên như phát điên, không thương tiếc quăng hết những thứ có trên bàn, đập phá những gì hiện diện ngay trước mắt, dù là kỳ trân dị bảo cũng không tiếc tay.


Bọn cung nữ và thái giám chẳng dám làm gì, chỉ biết quỳ gối cầu xin bà ta nguôi giận, riêng Bích Nhi nghĩ mình tài giỏi, tiến đến ôm chân Doãn Mễ Yên, còn bị bà ta hất ngã nhào ra sau:
"Con tiện tì như ngươi còn dám động vào ai gia? Nếu lúc đó không phải ngươi ăn nói không biết suy nghĩ, ả tiện nhân kia làm gì có cơ hội khiến ai gia và đệ đệ bẽ mặt? Ngươi… đáng chết!"
Sau hai chữ "đáng chết", Doãn Mễ Yên lại không thương tiếc cầm chiếc tách bằng sứ trắng quăng về phía Bích Chi.

Ả ta do không né kịp, đã bị thương nặng ở trán, máu tươi dần chảy xuống khắp mặt rồi bất tỉnh lúc nào không hay.
Đúng lúc các cung nữ đang hoảng loạn, Tô Uyển Vân thong dong bước vào, nhìn thấy cảnh hỗn loạn trước mắt, lại bình thản như thể đã không còn xa lạ gì rồi.
Nhìn thấy Tô Uyển Vân, bọn cung nữ và thái giám như tìm được cứu tinh.

Đúng như ước vọng của bọn họ, ả ta chỉ liếc sơ một cái qua Bích Nhi máu me đầy mặt, đã tìm ra hướng giải quyết:
"Ả tiện tì này không biết sống chết, dám làm thái hậu tức giận ảnh hưởng đến ngọc thể, mau chóng lôi ả ra khỏi hoàng cung, tự sinh tự diệt.

Còn các ngươi, cũng lui xuống hết đi."
Nghe Tô Uyển Vân nói vậy, bọn nô tài mừng húm, vội vã mang Bích Nhi cùng rời đi.

Chẳng mấy chốc, chính điện rộng lớn của Từ Nghi cung chỉ còn có hai người.
Tô Uyển Vân cười tà, bước gần đến chỗ Doãn Mễ Yên:
"Thái hậu bớt giận, thần thiếp đã nghe nô tì nói về việc người gặp Kim An Bình ở Trường Xuân hoa viên rồi.

Chẳng qua chỉ là mấy lời xuất khẩu cuồng ngôn, không nên vì vậy mà để tổn hại đến sức khỏe."
Doãn Mễ Yên thở mạnh mấy hơi liền để điều khí, máu giận vẫn chưa một lần nguội đi:
"Chỉ là mấy lời xuất khẩu cuồng ngôn? Tỷ tỷ của ả vừa lập được công lớn, còn chưa về kinh thành báo công mà ả đã vênh váo như vậy.

Sau này đợi ả sinh ra hoàng tự, thì sẽ còn hống hách đến mức độ nào?"
"Thái hậu, vậy thì đừng cho ả ta sinh nữa là được.

Chuyện này… đâu có khó?"
Doãn Mễ Yên liếc sang nhìn Tô Uyển Vân, cười khẩy vì sự ngu ngốc của ả ta:
"Hoàng hậu nói ra lời này mà không có chút suy tính thấu đáo nào cả.

Thứ nhất, ả tiện nhân Kim An Bình đó hiện tại đang ở Bảo An cung rất gần với Bảo Khánh điện của thái thượng hoàng, hơn nữa mỗi bữa cơm đều dùng chung với người.


Y phục, cây cảnh, trang sức, thuốc thang,...!tất cả đều được kiểm kê một cách kĩ càng mới có thể đưa vào Bảo An cung, đến cả cung nữ và thái giám cũng được chọn lọc kĩ càng ngay từ đầu.

Con nói cho ai gia nghe, ta có thể hại hoàng tự bằng cách nào đây?"
Tô Uyển Vân nghe Doãn Mễ Yên phân tích kỹ càng, lòng càng nảy sinh sự đề phòng đối với bà ta.

Quả nhiên không cần ả nói, nếu có thể hại con của Kim An Bình, thì bà ta đã làm từ rất lâu rồi.
Không gian trong chính điện Từ Nghi cung vì vậy mà im lặng đến đáng sợ.

Tô Uyển Vân suy nghĩ một hồi lâu, lại tiến thêm một bước đến gần Doãn Mễ Yên, bạo gan thì thầm vào tai:
"Thái hậu, nếu không thể trừ khử hoàng tự, vậy có thể… xử lí người bảo vệ ả ta, như vậy đừng nói là một cái thai, đến mạng của Kim An Bình, chúng ta thích thì cứ lấy…"
"Ngươi… ngươi đang nói…"
"Thái hậu đừng nói vội, xin hãy nghe thần thiếp nói hết câu.

Người nghĩ xem, hoàng thượng lên ngôi đã hơn một năm nhưng quyền hành không có, kéo theo thái hậu người vẫn chưa đứng ở vị trí cao nhất trong hậu cung.

Nếu chúng ta có thể để hoàng thượng lên nắm quyền, vậy thì một An thái phi nhỏ bé, so bì gì được với Hoàng thái hậu chứ?"
Doãn Mễ Yên có chút đắn đo, nửa muốn nghe theo, nửa muốn không:
"Nhưng mà chuyện đó… ai gia không nỡ làm…"
"À, nếu thái hậu không nỡ, cứ để cho thần thiếp làm là được.

Chỉ cần người gật đầu, Tô Uyển Vân nguyện nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, giúp thái hậu sớm ngày đạt được tâm nguyện!"
Tô Uyển Vân vừa nói, vừa quỳ dập dưới chân Doãn Mễ Yên.

Không phải vì bản thân thành khẩn cầu xin, mà là vì muốn che đi vẻ mặt đầy thủ đoạn của mình.
"Được, ai gia cho phép.

Nhưng hãy làm cho nhanh gọn trước khi Tư Dạ Hành Vũ trở về."
"Thần thiếp tuân chỉ!".