"A!"
Bùm một tiếng, Lâm Phán Nhi rơi vào trong nước, bọt nước bắn tung tóe.

Tới khi nàng ta phục hồi lại tinh thần mới vội vàng vùng vẫy hô to cứu mạng.

Nguyệt Y Nhiên tuy động tác nhanh chóng, nhưng trên người dù sao cũng đang có thương tích, không dùng toàn lực, cho nên Lâm Phán Nhi rơi cách bờ cũng không xa, sau khi Xuân Anh phản ứng lại mới vội vàng kéo người lên.

Nhưng cũng bởi vì gần bờ, khi Lâm Phán Nhi giãy giụa, váy áo đã dính không ít bùn đất, sau khi bò được lên bờ, trên người toàn là bùn, chật vật không chịu nổi.

"Nguyệt Y Nhiên ngươi lại đang làm gì!" Cố Ngôn Chiêu lạnh mặt đi tới trước mặt mấy người.

"Thái tử điện hạ, ngài nhất định phải......"

Lâm Phán Nhi còn chưa có nói xong, Nguyệt Y Nhiên trực tiếp đánh gãy lời nàng ta, cướp lời: "Thái tử điện hạ, ngài nhất định phải vì Hạ tiểu thư làm chủ a!"
Trong giọng nói là mười phần căm phẫn!
Cố Ngôn Chiêu sửng sốt, "Nguyệt Y Nhiên, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?"
Vừa rồi hắn đã nhìn thấy là Nguyệt Y Nhiên đá Lâm Phán Nhi xuống hồ.

"Đương nhiên!" Nguyệt Y Nhiên gật đầu, "Thái tử điện hạ, vừa rồi Lâm lương đệ cố ý ngáng chân thần thiếp, muốn lợi dụng thần thiếp đẩy Hạ tiểu thư xuống hồ, Hạ tiểu thư xinh đẹp đáng yêu như vậy, thế mà nàng ta cũng hạ thủ được, quả thực là táng tận lương tâm, không thể chấp nhận được!"
Khóe miệng Cố Ngôn Chiêu nhịn không được run rẩy một chút, từ khi nào mà Nguyệt Y Nhiên lại đối với Hạ Nhược Liễu thân thiện như thế?
"Ngươi chẳng lẽ muốn nói, ngươi vừa rồi đá Lâm lương đệ xuống hồ, là vì muốn trút giận cho Nhược Liễu?"
"Tất nhiên a!" Nguyệt Y Nhiên nghiêm túc gật đầu, "Thái tử điện hạ ngài nghĩ đi, Hạ tiểu thư nhu nhu nhược nhược như vậy, nhìn thấy mà thương, nếu như rơi xuống nước cảm nhiễm phong hàn, chẳng may bệnh không dậy nổi thì phải làm sao! Vừa nghĩ vậy là thần thiếp lại cảm thấy thập phần đau lòng!"
Nói xong, Nguyệt Y Nhiên còn tỏ vẻ đau lòng tay ôm ôm ngực.

Ông trời làm chứng, đây cũng không phải là nàng đang giả vờ, vừa rồi đá Lâm Phán Nhi làm động đến miệng vết thương!
Đừng nói Cố Ngôn Chiêu, đến cả Lâm Phán Nhi và Hạ Nhược Liễu nghe lời này, vẻ mặt đều tỏ ra khiếp sợ không thôi.


Lâm Phán Nhi cả người dại ra ngồi dưới đất, có chút hoài nghi lỗ tai bản thân.

Còn Hạ Nhược Liễu cau mày, trong lòng âm thầm suy nghĩ, Nguyệt Y Nhiên rốt cuộc muốn làm gì.

Nhưng trên mặt Hạ Nhược Liễu vẫn lộ ra vẻ dịu dàng cảm kích, "Đa tạ Thái tử phi quan tâm."
"Hạ tiểu thư không cần khách khí." Nguyệt Y Nhiên vội vàng xua tay, mặt mày mang ý cười, ngữ khí ôn nhu hết mức, "Ngươi yên tâm, bổn phi thương hương tiếc ngọc nhất, đặc biệt là mỹ nhân như Hạ tiểu thư, có bổn phi ở đây, tuyệt đối sẽ không để người khác khi dễ ngươi!"
Cố Ngôn Chiêu: "......"
Hắn lúc này vô cùng hoài nghi, Nguyệt Y Nhiên không chỉ đầu óc bị đần, lại còn nhớ nhầm giới tính bản thân!
Lúc này, Lâm Phán Nhi rốt cuộc mới phản ứng lại, vội vàng lên tiếng: "Thái tử điện hạ, ngài nhất định không được nghe Thái tử phi nói hươu nói vượn, thần thiếp không hề đẩy nàng, càng không muốn hại Hạ tiểu thư rơi xuống nước."
Bản thân vốn muốn hãm hại Nguyệt Y Nhiên, nhưng hiện tại tội danh như thế nào lại rơi ngược lên đầu mình!
"Còn muốn giảo biện, vừa rồi nếu không phải bổn phi tay mắt lanh lẹ thì Hạ tiểu thư bây giờ cũng đã rơi xuống hồ rồi.

Hơn nữa tám chín phần là trên lưng bổn phi còn gáng thêm tội danh đẩy Hạ tiểu thư rơi xuống nước."
Nói xong, Nguyệt Y Nhiên dừng một chút, ánh mắt ghét bỏ liếc về phía Cố Ngôn Chiêu, "A miêu a cẩu nào đó hiểu lầm cũng liền thôi, nếu để Hạ tiểu thư cũng hiểu lầm bổn phi, kia bổn phi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch."
*****.