Cùng lúc đó, mấy đạo quang mang bay lên từ khoảnh đất trống trước chủ điện Phiêu Diểu đảo, nhắm hướng Đông Hải Nam vực mà bay.

Giữa cuồng phong sóng lớn, Trọng Chiêu đi trước dẫn đầu, eo hắn đeo một cây sáo trúc sáng loáng, môi mỏng mím chặt, trong mắt hắn hiện lên tất cả những thứ vừa rồi biết được, không giấu được sự sốt ruột.

A Thước, đừng xảy ra chuyện, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện!

Nửa nén hương trước, trong chủ điện Phiêu Diểu đảo, Tùng Phong dẫn Trọng Chiêu và Nhĩ Quân vào hậu điện, nơi đó thờ phụng tiên vị trưởng môn các đời của Phiêu Diểu đảo, nói là tiên vị, sau khi chết đi cũng chỉ là một cây trúc khắc chữ thôi.

Tùng Phong đốt ba nén nhang cho tiên vị của Tùng Hạc rồi mới chậm rãi quay đầu.

“Nhị thúc, đây rốt cuộc là chuyện gì? Rốt cuộc là ai đả thương người? Trên biển sao lại có động tĩnh lớn như vậy? Yêu tà kì lạ kia đến tột cùng là cái gì?”

Nhĩ Quân nhịn không được, liên thanh hỏi.

Tùng Phong trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mở miệng: “Tối nay, có người xông vào cấm chế ở Hỏa Băng đảo phái ta.”

“Hỏa Băng đảo? Đó là chỗ nào?” Nhĩ Quân sửng sốt, nàng sống ở Phiêu Diểu đảo mấy trăm năm chưa bao giờ nghe qua hòn đảo nhỏ như vậy.

Trọng Chiêu cũng nói: “Sư thúc, sao ta chưa bao giờ nghe nói qua đảo này, vì sao phái ta lại hạ cấm chế nơi đó?”

Tùng Phong nhẹ thở dài một hơi, nhìn về phía Trọng Chiêu: “Thật ra Hỏa Băng đảo này con cũng đã từng tới, cấm chế kia là do sư phụ con lấy mạng bày ra ba năm trước.”

“Cha bày ra?” Nhĩ Quân sửng sốt.

“Sư phụ bày ra? Người đang nới đến chuyện trên hoang đảo ba năm trước?” Trọng Chiêu càng thêm nghi hoặc: “Sư thúc, hoang đảo kia rốt cuộc là cái gì? Năm đó đến tột cùng vì sao sư phụ lại trọng thương trên hòn đảo đó?”

“Thật ra hòn đảo kia mười năm trước không phải là hoang đảo, mà tên của nó cũng không phải Hỏa Băng đảo, hết thảy đều phải nói từ chỗ thiên hỏa mười năm trước.” Giọng Tùng Phong có chút xa xăm: “Đông Hải nằm ở biên giới Tiên giới, rời xa phân tranh, động thiên phúc địa ở hải vực cũng không nhiều. Mười năm trước, một đạo thiên hỏa từ trên trời giáng xuống, rơi trên đảo kia, lửa lớn thiêu đốt ngày đêm không ngừng. Đảo kia tuy không người cư trú, lại có không ít sinh linh, ta với sư huynh tất nhiên muốn đến dập lửa. Nhưng ngọn lửa ngày đó uy lực cực mạnh, đừng nói lên đảo, hai người bọn ta trong vòng trăm dặm cũng không thể tới gần.”

Trọng Chiêu buột miệng thốt ra: “Năm đó sư phụ đã là Thượng quân, đến ông ấy cũng không thể tới gần, lửa ngày đó chẳng phải là……”

“Không sai, trong ngọn lửa ngày đó, ít nhất ẩn chứa thần lực.” Tùng Phong từ từ mở miệng.

“Nếu sự tình liên quan tới Thần giới, lửa ngày đó lại cháy không ngừng, vì sao không bẩm báo việc này lên Thiên cung?” Trọng Chiêu khó hiểu.

Tùng Phong thở dài, ánh mắt lộ ra một tràng phức tạp, muốn nói lại thôi, nhưng vẫn nói tiếp: “Sư huynh cả đời chính trực liêm khiết, bảo hộ Đông Hải, duy chỉ lúc này lại nổi tư tâm, ngược lại hại mình.”

Trọng Chiêu biến sắc, nhìn ngoài điện đen kịt, trong lòng bất an.

“Tiên đồ đằng đẵng, cũng có khi hết. Quân Nhi, Chiêu Nhi, tiên nhân chúng ta, tuy có thể sống được mấy ngàn năm, nhưng tuổi thọ cũng có hạn. Nếu có thể vượt qua đạo thiên kiếp thứ ba liền có thể bước vào Thượng quân đỉnh phong, có cơ hội nhìn trộm Thần giới; nếu không thể, thì chỉ có kết cục hôi phi yên diệt. Mười năm trước, sư huynh tính ra mấy năm sau đạo thiên kiếp thứ ba sẽ giáng xuống, nhưng Tiên lực của huynh ấy đã trăm năm rồi chưa từng tăng lên, trong lòng huynh ấy hiểu, muốn vượt qua đạo thiên kiếp thứ ba này, cơ hồ là việc không có khả năng. Trừ phi có thể gặp được kỳ ngộ trước thiên kiếp, hoặc là ăn được một viên nhất phẩm tiên đan, mạnh mẽ nâng tu vi lên Thượng quân đỉnh phong……”

Tùng Phong quay đầu: “Phiêu Diểu đảo xuống dốc đã lâu, đâu ra kỳ ngộ, làm sao có nhất phẩm tiên đan, nhưng nếu sư huynh ngã xuống, Phiêu Diểu đảo ta sẽ càng không có chỗ đứng, cho nên thiên hỏa Đông Hải hôm ấy là cơ hội duy nhất của sư huynh và Phiêu Diểu đảo.”

“Cơ hội gì?”

“Đã hiện thần tích, há vô thần phẩm. Ngày đó lửa cháy không ngừng, lại chứa thần lực, sư huynh cảm thấy trong ngọn lửa tất có linh lực đến từ Thần giới hoặc ít nhất có thiên tài địa bảo có thể luyện chế ra nhất phẩm tiên đan. Vì thế ta và sư huynh bày ra một đạo tiên chướng bên ngoài hòn đảo, dùng để ngăn cách năng lượng của thiên hỏa để không bị Thiên cung phát hiện.”

Giọng Tùng Phong không lớn, Trọng Chiêu nghe xong lại trầm xuống. Tiên lực há có thể chống đỡ nổi Thần lực, sư phụ trọng thương trên đảo kia, tất là chuyện phát sinh sau này.

“Sau đó thì sao? Đã là thủ đảo, vì sao cha lại trọng thương khó trị?” Nhĩ Quân vội la lên, ba năm trước, Tùng Hạc không nói lời nào đã rời bỏ Nhân gian, trong lòng nàng vẫn luôn nặng trĩu nỗi băn khoăn phụ thân đột ngột qua đời.

“Ngày đó hỏa lực mạnh hơn so với tưởng tượng của chúng ta, thế mà mấy năm không ngừng, cũng may thiên hỏa vẫn chưa lao ra khỏi hòn đảo kia, Phiêu Diểu đảo không thể không người trấn thủ, vì thế ta thỏa thuận với sư huynh thay phiên canh giữ ngoài đảo, cho đến khi thiên hỏa tắt. Nhưng một năm lại một năm, thiên hỏa không chỉ không tắt, ngược lại năng lượng càng ngày càng mạnh, trong lòng ta lo lắng cũng càng nhiều, nếu ngày đó lửa lao ra khỏi tiên chướng, chỉ sợ sẽ gây hại toàn bộ sinh linh Đông Hải, vì thế ta quyết định bẩm báo việc này lên Thiên cung và Phượng Hoàng……”

Tùng Phong chợt ngưng lại, Trọng Chiêu suy đoán nói: “Tiên giới vẫn chưa nghe qua việc này, có thể thấy sư phụ và sư thúc vẫn chưa bẩm lên Thiên cung, là do……sư phụ không đồng ý?”

Tùng Phong gật đầu: “Sư huynh khổ chờ mấy năm, mắt thấy thiên kiếp buông xuống, há nguyện uổng công chờ đợi một hồi. Huynh ấy và ta bạo phát tranh chấp, nhưng sư huynh vẫn để tâm tới vạn linh Đông Hải, huynh ấy đồng ý với ta, nếu trong một tháng thiên hỏa vẫn không tắt, liền báo việc này cho Thiên cung và Phượng Hoàng, sau đó ta liền trở về Phiêu Diểu đảo, cho đến một tháng sau ta trở lại hòn đảo kia……” Tùng Phong quay đầu, nhìn về phía Trọng Chiêu: “Thấy thiên hỏa đã tắt, sư huynh trọng thương, còn có con và Bạch Thước.”

Trọng Chiêu ngạc nhiên: “Nhưng lúc ta và A Thước đến hòn đảo kia, thiên hỏa đã dập tắt, trên đảo một mảnh hoang vắng, chỉ có sư phụ hôn mê ở bờ biển.”

“Lúc trước ta cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng sư huynh trọng thương, ta không kịp nghĩ nhiều, liền mang theo các con trở về Phiêu Diểu đảo. Mấy ngày sau, sư huynh tỉnh lại nói cho ta, sau khi ta rời đi không lâu, thiên hỏa đột nhiên dị động, tàn lửa lao khỏi tiên chướng, sư huynh không kịp bẩm báo Thiên cung, vì cứu sinh linh Đông Hải, dùng Tiên lực cả đời dập tắt thiên hỏa. Huynh ấy vốn tưởng rằng chính mình sẽ lặng yên không một tiếng động chết trên đảo, không ngờ hai người các con đúng lúc đi đến hòn đảo kia, dốc lòng chăm sóc, giúp huynh ấy sống lâu  thêm một chút, chống được đến khi ta tới.”

“Chuyện sau đó con cũng biết, sư huynh bị thương nặng khó trị, cho dù hao hết tiên dược Phiêu Diểu đảo, cũng chỉ có thể giúp huynh ấy giữ mạng ba tháng. Trước khi chết huynh ấy nhận con làm quan môn đệ tử, bày ra cấm chế ở Hỏa Băng đảo, đem một chút tiên nguyên cuối cùng truyền cho con rồi mất.”

Tùng Phong thổn thức, thở dài một tiếng.

Trong điện nhất thời trầm mặc, Nhĩ Quân hốc mắt đỏ bừng, Trọng Chiêu cảm khái rất nhiều, rồi lại tâm sinh nghi hoặc.

“Nếu thiên hỏa đã tắt, vì sao sư phụ còn phải bày ra cấm chế trên Hỏa Băng đảo?”

“Tuy thiên hỏa đã diệt, nhưng Thần lực trong thiên hỏa lại không hoàn toàn biến mất, nó biến thành một con suối, để lại trên hòn đảo kia.” Tùng Phong chậm rãi mở miệng: “Sư huynh bày ra cấm chế bên ngoài suối nguồn kia, Thượng quân và Tiên Yêu, đều không thể tiến vào suối nguồn. Trước khi mất huynh ấy đã dặn dò ta, từ trước tới nay Kim Diệu tiên tọa chấp pháp nghiêm khắc, nếu ông ấy biết phái ta vì mưu lợi cho bản thân thiếu chút nữa gây nguy hiểm cho vạn linh Đông Hải, chỉ sợ từ nay Phiêu Diểu nhất phái sẽ trở thành đối tượng bị Tiên giới khi dễ và trục xuất, vì bảo hộ cả đảo an bình và thanh danh ngàn năm của Phiêu Diểu đảo, ta thấy lửa cũng đã tắt, Thần lực còn sót lại cũng bị phong ấn trong suối nguồn, cho nên đồng ý với sư huynh, từ đây chôn sâu việc này trong lòng, cũng chỉ nói với bên ngoài là sư huynh mất dưới thiên kiếp.”

Tùng Phong ngắt quãng, nhìn về phía hai người: “Chuyện này vốn là tuyệt mật trong đảo, tương lai ta vốn định giao Phiêu Diểu đảo vào tay hai người các con, lại phó thác cả cấm chế Hỏa Băng đảo…… Đáng tiếc, lúc trước bọn ta vì tư tâm, vẫn gây thành đại họa.”

“Sư thúc, trên Hỏa Băng đảo rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có liên quan gì với chuyện Đông Hải đại loạn tối nay hay không?” Trọng Chiêu trầm giọng hỏi.

Tùng Phong gật đầu: “Tối nay ta cảm ứng được có người xâm nhập vào cấm chế sư huynh bày ra năm đó, vốn định tiến đến ngăn cản, nhưng không ngờ suối nguồn bị bọn ta che giấu thế mà không có Thần khí, tà khí tận trời, suối nguồn kia vốn cất giấu năng lượng khổng lồ, cũng không biết vì sao mấy năm nay sinh ra yêu tà. Nếu không phải tối nay có người xông vào, ta tiến đến xem xét, chỉ sợ đến khi yêu tà kia chân chính xuất thế, toàn bộ Đông Hải bị diệt. Ta dùng bí pháp bổn môn trốn khỏi tay yêu tà kia, vốn muốn khởi động Kinh Thiên trận cầu cứu Thiên cung, vẫn là chậm một bước, yêu tà kia đã huỷ hoại Kinh Thiên trận, lại dựng nên sóng nước phía trên Đông Hải, ngăn cách chúng ta và ngoại giới, hiện giờ Phiêu Diểu đảo chính là một hòn đảo cô lập……”

Trọng Chiêu và Nhĩ Quân nghe xong hãi hùng khiếp vía, đến lúc này sắc mặt đã tái nhợt, nghe Tùng Phong nói lời này, toàn bộ Đông Hải chẳng phải là xong rồi sao.

“Nhị thúc, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Tùng Phong thở dốc một tiếng, nhìn về phía trước, đánh cược một ván lớn: “Hiện giờ, muốn cứu Phiêu Diểu đảo, chỉ có một cách này……”

Trong miệng Tùng Phong ngậm tiên quyết, một cổ tiên lực trong lòng bàn tay bắn về phía trước, tiên lực dừng trước mặt bàn thờ, trăm tấm bài vị chợt bay lên không, trên bài vị chậm rãi nổi lên Tiên lực dù yếu nhưng thuần khiết, trán Tùng Phong thấm một lớp mồ hôi lạnh, phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi văng lên bài vị.

“Sư thúc!”

“Nhị thúc!”

Săc mặt Tùng Phong trắng bệch, lung lay sắp đổ, Trọng Chiêu và Nhĩ Quân vội vàng đi đỡ.

“Đừng qua đây!” Tùng Phong gầm lên một tiếng, cắn nát đầu ngón tay, lấy máu quơ giữa không trung viết tiên chú, tiên chú bùng nổ một đạo bạch quang, tập hợp đống bài vị đang ngo ngoe rục rịch, quang mang tan đi, trúc giản thô to lơ lửng giữa không trung, trên giản trong suốt có lẫn máu đỏ, chứa Tiên lực hồn hậu bá đạo.

Tùng Phong chống đỡ không nổi nữa, ngã trên mặt đất.

“Sư thúc!” Trọng Chiêu vội vàng đỡ ông, Tùng Phong yếu ớt vung tay lên, ngọc giản bay về phía hắn, rơi vào lòng bàn tay Trọng Chiêu.

Mặt ông xám trắng, nhìn Trọng Chiêu và Nhĩ Quân, chậm rãi mở miệng: “Đây là tiên giản do chưởng môn đời trước của Phiêu Diểu đảo để lại sau khi đi về cõi tiên, ta lấy tiên nguyên chi lực luyện hóa nó, hiện giờ trong tiên giản chứa Thượng quân đỉnh phong chi lực, Chiêu Nhi, con và Quân Nhi lãnh đạo đệ tử tinh nhuệ trên đảo cùng tiên giản này diệt trừ Hoả Băng đảo, có lẽ có thể dựa vào nó khởi động lại cấm chế sư phụ con để lại, lần nữa phong ấn yêu tà kia vào dòng suối.”

Tùng Phong thở hổn hển, bỗng nhiên nắm tay Nhĩ Quân thật chặt: “Nếu không cách nào phong ấn, cho dù là Phiêu Diểu nhất mạch ta chết hết trên Hỏa Băng đảo, cũng phải huỷ hoại suối nguồn kia! Đồng ý với ta!”

Nhìn đôi mắt đỏ đậm của Tùng Phong, đáy lòng Nhĩ Quân run lên thật mạnh, đầy mặt lo sợ không yên. Mặc dù ngày thường nàng là thiên chi kiêu nữ, lúc này đột ngột đại biến, đứng trước tiên môn sinh tử tồn vong, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

“Sư thúc, cho dù ta chết, cũng nhất định sẽ không để tà túy này xuất thế hại người! Người yên tâm! Sư tỷ, đi!” Trọng Chiêu nắm lấy thư giản, kéo Nhĩ Quân, định đi ra ngoài điện, lại bị Tùng Phong gọi lại.

“Đợi đã!” Hai người quay đầu lại, thấy thần sắc Tùng Phong có chút kỳ quái, vẫy vẫy tay với Nhĩ Quân: “Quân Nhi ở lại, ta còn có một câu muốn dặn dò, Chiêu Nhi, con đi trước triệu tập đồng môn.”

“Vâng, sư thúc.” Trọng Chiêu biết lần này sợ là cửu tử nhất sinh, đáy lòng nhớ Bạch Thước, vội vàng gật đầu quay đi.

Tiếng lôi điện cắt ngang hồi tưởng của Trọng Chiêu, mấy đạo tiên mang lướt qua con sóng xảo quyệt của hải vực quỷ dị, bay thẳng về phương nam, càng tới gần Nam Vực, lôi điện mưa to trên bầu trời càng dày đặc, mà lực lượng tà khí kia, cũng ngày càng tới gần.

Trọng Chiêu gắt gao nắm lấy trúc giản bên hông, nhớ tới mọi chuyện vừa xảy ra ở chủ điện, sắc mặt lạnh lẽo vô cùng.

Nhĩ Quân đi theo bên cạnh hắn, nhìn hắn lo lắng sốt ruột, thần sắc phức tạp, mang theo một chút cảnh giác không dễ phát hiện.

Nhị thúc, nếu hết thảy như người hoài nghi, người trước mặt ta đến tột cùng là ai?

Nửa nén hương trước, Trọng Chiêu vội vàng đi ra khỏi điện, Nhĩ Quân đơn độc ở lại chủ điện, nhìn thần sắc nghi hoặc của Tùng Phong: “Nhị thúc,……?”

“Quân Nhi, con lại đây…… Ta có chuyện muốn nói với con……” Tùng Phong vẫy tay với Nhĩ Quân.

Nhĩ Quân cúi người bên miệng Tùng Phong, Tùng Phong nói nhỏ một câu, Nhĩ Quân đột nhiên trợn to mắt, trong mắt khó có thể tin: “Nhị thúc?!”

Tùng Phong lẳng lặng nắm lấy tay Nhĩ Quân, hai mắt sáng quắc: “Con nhớ kỹ, không thể tin ai, Quân Nhi, tương lai Phiêu Diểu đảo phải giao cho con!”

Hốc mắt Nhĩ Quân đỏ bừng, sắc mặt sáng tối bất định, cuối cùng gật đầu thật mạnh một cái: “Nhị thúc yên tâm, Quân Nhi quyết không phụ sự gửi gắm của nhị thúc!”

Tùng Phong gật đầu, biểu tình mỏi mệt đến cực điểm.

Nhĩ Quân đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài, cửa điện khép lại lần hai, Tùng Phong kiên trì không nổi nữa, phun thật mạnh ra một búng máu, té xỉu trên đệm hương bồ.

“Sư tỷ, chúng ta tới rồi! Chính là ở đằng kia!”

Một tiếng quát nhẹ vang lên, đồng thời kéo tinh thần Trọng Chiêu và Nhĩ Quân trở về.

Trọng Chiêu vung tay lên, chúng đệ tử ngừng ở ngoài đảo nhỏ an tĩnh vô cùng, mọi người ngắm nhìn tà khí vờn quanh bốn phía đảo, biểu tình nghiêm trọng.

Bốn phía Hỏa Băng đảo quạ đen vờn quanh, trên đảo một mảnh mông lung, rõ ràng là ngày nắng rực rỡ, nơi này lại âm u như đêm tối, tà khí nồng đậm vây lấy đảo nhỏ, căn bản không thể tới gần, mà tà khí kia đang chậm rãi khuếch tán ra bốn phía hải vực, phàm là nơi tà khí đi qua, hải vực đóng băng, sinh linh nhảy từ biển lên bị nghiền nát trong nháy mắt.

“Bày trận! Ngăn tà khí này lại!” Trọng Chiêu thấy không ổn, ra lệnh một tiếng, trong tay chúng đệ tử hiện ra tiên kiếm, mấy chục đạo quang mang hóa thành một trận pháp lớn hơn nữa, vây lấy tà khí đang lan tràn.

Tà khí kia rít gào vô tận, không ngừng va chạm tiên trận, sắc mặt đám đệ tử trắng bệch, trong mắt kinh hãi.

“Sư đệ, thời gian không còn nhiều nữa!” Biểu tình Nhĩ Quân nghiêm trọng: “Chúng ta nhất định phải phong bế suối nguồn trước khi mất khống chế tà khí này, nếu không toàn bộ Đông Hải coi như xong!”

Trọng Chiêu gật đầu, vứt thư giản vào giữa không trung, thư giản bắn ra một đạo tiên lực, dừng ở phía trên tà khí vờn quanh Hỏa Băng đảo.

“Phá!” Trọng Chiêu hét lớn một tiếng, giữa tà khí nồng đậm rốt cuộc vỡ ra một chỗ.

“Đi!” Trọng Chiêu bắt lấy cơ hội, lôi kéo Nhĩ Quân bay vào đảo.

Một đạo linh quang hiện lên, hai người dừng trên Hỏa Băng đảo. Một khi bước lên đảo, ngược lại gió êm sóng lặng, ngoại trừ sự an tĩnh đến mức khiến người khác khó hiểu hít thở không thông.

Trọng Chiêu tháo ngọc giản trên eo xuống, tiên quyết nơi đầu ngón tay vừa động, ngọc giản kia thoáng chốc chỉ về một hướng trong đảo, phát ra linh quang, vô cùng nóng bỏng.

“Ở kia!” Trọng Chiêu chỉ về hướng nam: “Trúc giản có thể cảm ứng được tà khí, nơi đó nhất định chính là suối nguồn, sư tỷ, đi!”

“Khoan đã!” Nhĩ Quân bỗng nhiên ngăn Trọng Chiêu lại, vươn tay với Trọng Chiêu: “Sư đệ, đưa trúc giản cho ta.”

Trọng Chiêu sửng sốt, khó hiểu: “Sư tỷ……”

“Trọng Chiêu sư đệ, vừa rồi sau khi ra khỏi chủ điện, đệ đã tới dược viên?”

Nhĩ Quân chậm rãi mở miệng, Trọng Chiêu dừng chân, nhíu mày.

Nửa nén hương trước, Trọng Chiêu đi ra từ chủ điện, hắn vội vàng đi tới chỗ ngoặt, lòng bàn tay vừa động, một cây sáo trúc xuất hiện trong tay.

“A Thước! A Thước!”

Sáo trúc không hề đáp lại, Trọng Chiêu biến sắc, lần thứ hai thúc giục sáo trúc, triệu hoán lần nữa: “A Thước? A Thước?!”

Sáo trúc vẫn không có động tĩnh như cũ, Trọng Chiêu lại kìm nén không được, thân hình vừa động, biến mất ở chỗ ngoặt.

Khoảnh khắc Trọng Chiêu biến mất, đúng lúc Nhĩ Quân từ trong điện đi ra, mi gian nàng vừa động, liền đuổi theo.

Dược viên bị cuồng phong thổi đến mức tràn đầy hỗn loạn, linh quang chợt lóe, Trọng Chiêu dừng ở dược viên.

“A Thước!”

Trong dược viên không ai đáp lại, ngay cả tiếng lão quy cũng không có, Trọng Chiêu định tiến vào lều cỏ, nhìn thấy cảnh tượng trong lều, bước chân cứng lại.

Chỉ thấy trong phòng lung tung rối loạn, hộp thuốc rơi rớt, không thấy bóng dáng Bạch Thước, lão quy nằm liệt trên mặt đất, trên mai rùa phát ra Tiên lực mỏng manh.

Trước mặt nó là một cái thủy kính, trong nước phiêu đãng vài miếng mai rùa nhỏ tinh xảo.

“Quy sư phụ!” Trọng Chiêu vội vàng tiến lên, rót một cổ tiên lực vào mai rùa già, lão quy thức tỉnh lại, ánh mắt mê mang.

“A Thước đâu?!” Trọng Chiêu vội vàng hỏi.

Phiêu Diểu đảo xảy ra chuyện lớn như vậy, với tính tình Bạch Thước, ngoan ngoãn trốn ở dược viên mới lạ, sáo trúc không tìm được nàng, nhất định là xảy ra chuyện.

Trong mắt lão quy dần dần thanh tỉnh, nhìn thấy Trọng Chiêu kích động không thôi: “A Chiêu, tiểu Bạch đã xảy ra chuyện!”

“Rốt cuộc sao lại thế này?”

“Đều do ta, aiz! Tiểu Bạch phát hiện ngươi bị thương, muốn giúp ngươi luyện chế nhất phẩm đan dược, nhưng trên đảo này nào có thiên tài địa bảo luyện chế nhất phẩm đan dược, ta sợ nó gặp phải nhiễu loạn, liền lừa nó đến san hô hải vực, nào biết tâm tư nha đầu này quá mức xảo quyệt, thế mà làm ta hôn mê, dị động ngoài đảo vừa rồi làm ta quá lo lắng liền triệu nó trở về, nào biết căn bản nó không ở san hô hải vực, ta lấy quẻ đo lường tính toán vị trí, tính ra nó ở Đông Hải Nam Vực, chỉ là mới vừa bói ra vị trí của nó, liền có một cổ tà khí xuất hiện trong thủy kính ngăn cản ta tính toán, còn đả thương ta!”

“Tiểu Bạch ở Đông Nam hải vực?!” Trọng Chiêu khựng lại, bỗng nhiên nhớ tới lời vừa rồi Tùng Phong nói.

Tối nay có người xâm nhập cấm chế Tùng Hạc bày ra ở Hỏa Băng đảo! Người kia là A Thước!

Sắc mặt Trọng Chiêu đại biến, nắm chặt sáo trúc trong tay, phía sau hai người, ngoài cửa sổ lều cỏ, thần sắc Nhĩ Quân sáng tối bất định.

“Ta biết là nàng ta xông vào cấm chế cha bày ra.” Nhĩ Quân vươn tay, biểu tình nghiêm túc: “Nếu Bạch Thước đã rơi vào tay yêu tà kia, dùng nàng ta tới uy hiếp đệ, khó tránh khỏi đệ sẽ tâm sinh do dự, hiện giờ Đông Hải nguy trong sớm chiều, ta không hy vọng đến lúc đó đệ vì chuyện riêng của bản thân mà làm hỏng đại sự. Mặc kệ lát nữa xảy ra chuyện gì thì người phong ấn suối nguồn nhất định phải là ta.”

Trọng Chiêu nắm chặt trúc giản, biểu tình do dự.

Nhĩ Quân càng giận: “Đệ còn chần chờ cái gì? Chính là tai họa kia đánh thức tà vật! Làm hại nhị thúc bị thương! Hiện giờ lại làm cho toàn bộ Phiêu Diểu đảo nguy trong sớm tối. Sư đệ, đệ muốn vì nàng ta mà ruồng bỏ toàn bộ sư môn sao?!”

Trọng Chiêu giấu đôi tay nắm chặt trong tay áo, mặt hết xanh lại trắng, nhíu mày, nặng nề mở miệng: “Sư tỷ, sư môn đối với ta, ân trọng như núi, sư phụ và chưởng môn sư thúc càng có ơn tái tạo với ta, cho dù Trọng Chiêu chết muôn lần, cũng khó báo sư ân. Hiện giờ yêu tà tác quái, họa loạn toàn bộ Đông Hải, Đông Hải không còn, bảo vệ một người còn tác dụng gì? Trọng Chiêu phân rõ nặng nhẹ, nếu sư tỷ không tin ta, ngọc giản này liền giao cho sư tỷ chưởng quản.”

Trọng Chiêu đem ngọc giản giao vào tay Nhĩ Quân, lòng bàn tay Nhĩ Quân nặng nề, thấy biểu tình Trọng Chiêu thành khẩn, xoay người định đi, hơi hơi chần chờ, vẫn ngăn cản hắn: “Đợi đã!”

Trọng Chiêu quay đầu lại, chăm chú nhìn Nhĩ Quân.

Biểu cảm Nhĩ Quân phức tạp, hít một hơi thật sâu, đột nhiên hỏi: “Vậy ta hỏi đệ, nếu Bạch Thước gặp nạn, đệ sẽ làm thế nào?”

Trọng Chiêu sửng sốt, ngay sau đó chậm rãi mở miệng: “A Thước cũng có ân nâng đỡ với ta, nếu nàng gặp nạn, Trọng Chiêu cũng sẽ dùng hết tánh mạng, hộ nàng chu toàn.”

Nhĩ Quân chăm chú nhìn Trọng Chiêu, nhẹ nhàng thở ra: “Sư đệ, tuy rằng ta chán ghét câu trả lời này của đệ, nhưng hiện tại ta rất vừa lòng, ít nhất ta có thể lựa chọn tin tưởng đệ.”

Nhĩ Quân tự tay trả trúc giản lại cho Trọng Chiêu: “Trúc giản này là hy vọng duy nhất của chúng ta, nếu đệ là yêu tà biến thành, nhất định sẽ không giao cho ta đơn giản như thế.”

Trọng Chiêu sửng sốt: “Yêu tà biến thành? Sư tỷ, rốt cuộc tỷ đang nói cái gì vậy?”

Sắc mặt Nhĩ Quân nghiêm lại: “Nhị thúc nói, cho dù Phiêu Diểu đảo chúng ta có xuống dốc đi nữa, Kinh Thiên trận kia cũng là do tổ tiên khai đảo bày ra, dựa trên linh khí Phiêu Diểu đảo, cho dù bị hủy, cũng sẽ không có tiếng động như vậy, trừ phi……”

Trọng Chiêu khẽ biến sắc: “Trừ phi cái gì……?”

“Trừ phi là do người trong đảo hủy.” Nhĩ Quân chậm rãi mở miệng: “Nhưng trên cả đảo, người biết cách mở Kinh Thiên trận, chỉ có nhị thúc, ta, đệ, cùng với mười lưu vân đệ tử đời thứ hai mà chúng ta dẫn theo lần này.” Nhĩ Quân nhìn mười đạo tiên mang ngoài đảo: “Nhị thúc nói cho ta, ngoại trừ bản thân, không thể tin ai.”

Trọng Chiêu hơi biến sắc, nhìn về phía Nhĩ Quân.

Tác giả có lời muốn nói:

Bái bai... A Chiêu thật giả, đoán thử xem, A Chiêu giả là ai?

Góc xàm xí của Kyn:

Chương này dài khiếp, gần gấp rưỡi mấy chương trước. Mà chỉ còn 2 chương nữa thôi là hết rồi, buồn ghê.

Chúc mọi người Quốc Khánh vui vẻ.

_________________________________________________________________________________________________

Chương 27

"Điện chủ, ta da dày thịt béo, ăn không ngon."

Thứ Bảy gặp lại.