Bạch y nhân đã truy đuổi theo hai tên cao thủ võ thượng bao đồng kia, để lại một bãi chiến trường chỉ có đám sát thủ cùng cha con họ Cổ ở lại.

Cổ cha Cổ con lúc này lo lắng, nhìn vào tình huống này thì hiểu rằng không còn có thể chạy trốn được nữa.

Đám sát thủ tuy rằng đã cầm chắc phần thắng, nhưng cẩn tắc vô ưu.

Chúng vẫn dàn trận kiếm từ từ bước lại, thủ thế rất kín đáo, không để lộ một chút sơ hở nào.

Bước chân của bọn chúng dần dần tiếp cận Cổ cha Cổ con, hai cha con lúc này run rẩy.

Cổ bố toát mồ hôi hột , nhưng vẫn nhe răng cười nói.- " các vị đại hiệp, xin hãy bình tĩnh.

Giết ta cũng chẳng được gì ,thôi chi bằng thế này.

Cái tên Bạch y nhân kia trả các vị bao nhiêu tiền, ta trả gấp đôi...à không, ta trả gấp 3 lần số tiền đó "Lời nói cuối cùng hi vọng níu kéo lại được tia sinh mệnh mong manh.

Có vẻ như nhóm sát thủ vẫn không hề đổi ý, chúng lại bước thêm một bước chậm rãi tiến về bọn chúng.

Cổ Bố càng lúc càng hốt hoảng , nói tiếp.- "các vị anh hùng, xin hãy nghe ta nói.

Ta làm nghề y bao nhiêu năm cũng tích trữ được một số vốn lớn, chôn cất tiền bạc ra nhiều nơi.

Nếu các vị tha cho ta một mạng, ta sẽ chỉ cho các vị nơi cất giấu tiền bạc ấy, nhất định sẽ không để các vị phải thất vọng đâu"Vào khoảnh khắc này, ngoài việc lấy tiền bạc ra để mà mua chuộc lòng người thì chẳng còn cách nào khác.

Có vẻ như nhóm sát thủ kia không tin tưởng gì những lời Cổ Bố nói , và khi bước chân đủ gần, bọn chúng bắt đầu chĩa kiếm về phía trước, chuẩn bị xuất chiêu.

Cổ Uyên bên cạnh run rẩy , cũng mở miệng cầu xin.

Ả ra vẻ yểu điệu thục nữ mà nói .- "các vị anh hùng, xin hãy bình tĩnh.

Có giết thì giết ông ấy thôi, cho ta sống sót đi.

Mọi tội lỗi đều là do ông ấy gây ra cả, ta có biết gì đâu "Lời nói vừa dứt , Cổ Bố đã trợn mắt quay sang nhìn đứa con của mình.

Đây là cách nói của một đứa con với cha mình sao? Bọn sát thủ nghe vậy thì nhìn nhau nhăn nhó, cảm thấy rất không hài lòng.


Chúng liền vung kiếm lên cao toan xuất chiêu xuống thì Cổ Uyên vội xua tay nói.- " Khoan, khoan đã , các vị anh hùng xin hãy từ từ.

Ta thấy các vị cũng mệt mỏi rồi , hãy nghĩ ngay một chút mà vui vẻ.

Ta cũng có một chút nhan sắc, các vị hiếp ta xong rồi giết không phải là tiện hơn sao? Dù là bạo dâm hay hiếp tập thể ta đều có thể chịu được, chỉ xin các vị chừa cho ta một con đường sống "Cổ Bố nghe Cổ Uyên cầu xin như vậy thì hự lên một tiếng, thất vọng tràn trề.

Mà đám sát thủ cũng không nhẫn nhịn nổi nữa, trợn mắt gầm lên.- " khốn kiếp, chúng ta là sát thủ chứ không phải bọn hi3p d@m, ngươi đừng sỉ nhục bọn ta"Gầm lên phẩn nộ, chúng vung kiếm chém tới tấp, giải quyết xong cuộc đời của hai cha con họ Cổ.

Từng nhát kiếm đâm xuống chấm dứt mọi khổ đau, chỉ để lại một đống bầy nhầy.

Bọn sát thủ sau khi giải quyết xong, nhanh chóng thu dọn hiện trường.

Chúng quăng tất cả mọi thứ xuống dưới vực rồi quay lại chỗ cất ngựa của mình, lên ngựa đi thẳng.

Mọi thứ lại trở về yên lặng như ban đầu, ngẫm nghĩ nhân sinh trần thế cũng thật sự là một điều gì đó khó nắm bắt.

Cổ Bố đã phạm quá nhiều sai lầm, giả như trước đây đừng đụng vô Thiên Phi thì nàng cũng không bị đuổi ra khỏi trấn, người dân sẽ vẫn có một vị đại phu tốt luôn cứu giúp người khác.

Nếu Cổ Bố không ghi thù mà hại Thiên Phi bị đuổi ra khỏi nhà, thì có lẽ Thiên Phi và Ngọc Thúy vẫn còn tồn tại trên cõi đời, sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.

Nếu như không có chữ "nếu" , bởi nhắc đến chữ "nếu" thì đã muộn rồi.

Cổ Bố hại người ta như vậy, thứ hắn nhận được là cái gì ? Đầu tiên thì hai đứa con của hắn bị chém đầu, đến bây giờ cả hai cha con lại hắn cũng không toàn mạng, rốt cuộc gặp phải hoạ diệt môn.

Phải chi hắn sống nhân đức một chút, không làm chuyện ác thì đã khác rất nhiều.

Tuy không nói rằng phước đức sẽ tới , nhưng chắc chắn mối họa diệt môn của hắn sẽ không tồn tại, gia đình hắn vẫn đang sống thoải mái với nhau.

Tham, sân, si , hận đem lại cho hắn được những gì? Có thể sẽ là hào quang rực rỡ trước mắt, nhưng kết cục sau này chỉ là cái xác bị quăng xuống vực làm mồi cho thú rừng mà thôi.Đám sát thủ kia cưỡi ngựa quay ngược về hướng trấn Hắc Xà, dừng ngoài trấn một dặm.

Bọn chúng tấp vào một rừng cây nào đó, cởi hết bộ đồ của mình ra và phi tang, đồng thời mặc vô một bộ đồ mới, đó là bộ đồ của các nha sai.

Sau khi phi tang hết bộ đồ sát thủ thì đám người này hiện ra là tên bổ đầu cùng bốn tên nha sai của trấn Hắc Xà.

Tên bổ đầu cưỡi ngựa đi trước, bốn tên nha sai cưỡi ngựa đi sau, mặc quan phục oai phong lẫm liệt bước vào trong trấn mà không ai dám hỏi câu gì.


Chúng phút chốc trở lại thành người lương thiện, oai phong nghênh ngang đi về lại phủ nha.

Khi về đến nơi, lập tức giải tán, mà bổ đầu vừa mới về thì đi tới Nhơn phủ, chui tót vào trong phòng riêng của Nhơn lão phu nhân.

Ở bên trong phòng của Nhơn lão phu nhân, ngoài phu nhân cùng những người hầu gái thì cả tri huyện cũng đang ngồi bên cạnh.

Bổ đầu vừa bước vào thì đã cúi đầu cung kính thi lễ.- " bẩm lão phu nhân , bẩm tri huyện đại nhân, thuộc hạ đã trở về"Tri huyện liền hất hàm ra lệnh, các hầu gái xung quanh đều ra ngoài hết.

Khi cánh cửa đóng lại, bên trong chỉ còn ba người.

Nhơn lão phu nhân lúc này hướng bộ đầu mà nói.- " bộ đầu, việc ta nhờ ngươi đã làm xong chưa? Kết cục thế nào, có ổn thỏa không?"Bộ đầu liền hướng lão phu nhân cúi đầu cung kính thi lễ.- " thưa lão phu nhân, đã giải quyết xong hai cha con súc sinh ấy, quăng xác xuống vực cho chó nó ăn rồi.

Mọi việc vô cùng gọn lẹ , xin lão phu nhân cứ yên tâm"Nhơn lão phu nhân nghe vậy thì vui mừng lắm, khuôn mặt tỏ rõ sự thỏa mãn, bà ngồi lại xuống ghế gật đầu.- " hay lắm, tốt lắm.

Cuối cùng cũng trả thù được cho con gái của ta rồi.

Loại người cầm thú như bọn Cổ không xứng đáng sống ở trên đời"Ánh mắt phẫn nộ khi nhớ về chuyện mà chúng đã làm với Thiên Phi khiến cho lão phu nhân vô cùng tức giận, bây giờ cơn tức giận đã được giải quyết rồi khiến bà ta cảm thấy thỏa mãn.

Tri huyện đứng bên cạnh, lúc này bước tới bộ đầu mà nói.- " bộ đầu, ngươi đã vất vả rồi.

Công lao này ta nhất định sẽ không quên ơn ngươi"Bộ đầu nghe vậy thì hướng về tri huyện thi lễ một cái , nhưng lúc này tâm tư còn vương vấn điều gì đó , khuôn mặt nhăn nhó.

Tri huyện nhận ra liền hỏi .- "bộ đầu, có chuyện gì không ổn hay sao? Ta thấy sắc mặt của ngươi không được tốt, rốt cuộc là đã có xảy ra chuyện gì ngoài dự liệu à?"Bố đầu nghe tri huyện hỏi thì có chút ngập ngừng, hai hàng chân mày nheo lại.- " không giấu gì đại nhân , mọi chuyện đúng là có xảy ra một chút việc ngoài kế hoạch.

Mọi chuyện thực sự cũng rất phức tạp , nó là như thế này..."Bộ đầu bắt đầu kể lại toàn bộ mọi chuyện , từ việc gặp anh em võ thượng bao đồng tới can thiệp ,cho đến xuất hiện một bạch y nhân, tất cả mọi chuyện đều kể ra không sót một chút nào.

Mẹ con nhà họ Nhơn nghe vậy thì giật mình, tròn xoe mắt ngạc nhiên.

Vốn dĩ kế hoạch truy sát này là của họ Nhơn đặt ra.

Lão phu nhân vì thương con gái mà căm thù họ Cổ, một mực đòi phải trừng trị bọn ấy nên mướn bộ đầu cùng các tay sai đi hành thích.

Thế nhưng mọi chuyện bất ngờ nối tiếp bất ngờ, giữa đường lại xuất hiện một bạch y nhân kỳ lạ nào đó cùng với hai tên võ thượng, điều này hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của họ Nhơn.


Nhơn lão phu nhân ban đầu có chút hốt hoảng , nhưng sau khi xem xét lại mọi việc, thấy có vẻ cũng an toàn liền hướng bộ đầu mà hỏi.- " tên Bạch y nhân ấy nói hắn là chồng của Thiên Phi sao? Nếu như vậy thì Thiên Phi hiện giờ đã an toàn rồi à?"Câu hỏi này là vấn đề bao lâu nay bà luôn luôn đau đớn suy nghĩ.

Lời nói của bà vừa dứt , tri huyện đã bước lên lắc đầu nói.- "mẫu thân, điều này vẫn chưa thể tin được.

Tên Bạch y nhân ấy với chúng ta không hề quen biết, cũng chưa từng gặp mặt.

Ở ngoài chiến trường hắn tự nhận hắn là chủ của đám sát thủ và tự nói rằng đám sát thủ ấy là do hắn dẫn từ Đông Ngô sang, điều này hoàn toàn là giả dối.

Như vậy có thể hiểu rằng những lời nói của hắn không có chút nào đáng tin cả"Đúng là như vậy.

Vạn Vân Phong theo dõi Cổ Bố một mình , không hề dẫn theo ai khác.

Nhưng hắn vẫn nhận bừa đám người sát thủ là do hắn dẫn theo một cách tỉnh bơ, không hề chớp mắt.

Nhơn lão phu nhân nghe con nói vậy thì giật mình, còn bộ đầu cũng có vẻ trầm tư.

Hắn bước lên thi lễ mà ngập ngừng.- " quả đúng như đại nhân nói, những lời của Bạch y nhân đó toàn là dối trá.

Nhưng có một điều không thể phủ nhận được , cái sự dối trá của Bạch y nhân đó lại dùng để che giấu thân phận cho chúng ta, giúp chúng ta ẩn thân tốt hơn.

Tuy không biết hắn là ai, nhưng chính tên Bạch y nhân đó đã giúp chúng ta hoàn thành công việc, không phải sao?"Lời nói của Bộ đầu vừa dứt, cả mẹ con nhà họ Nhơn đều gật đầu đồng ý.

Quả thật không sai , bây giờ nếu vụ đó vỡ ra thì người ta sẽ nghĩ đến một đám sát thủ đến từ Đông Ngô chứ không ngờ rằng sát thủ ấy là những người nha sai trong trấn Hắc Xà.

Những lời nói dối của tên Bạch y nhân đã phủ cho bọn sát thủ một cái lớp vỏ bọc đến từ Đông Ngô , khiến cho mọi việc trở nên mơ hồ.

Chẳng hạn như có ai phát hiện ra chuyện mà điều tra , thì họ cũng nhắm đến hướng của Đông Ngô chứ không nhìn vào trấn Hắc Xà nữa.

Tri huyện lúc này trầm tư gì đó mà kết luận .- " bạch y nhân đấy chưa dám khẳng định là bạn hay thù, nhưng hắn rõ ràng đã giúp đỡ chúng ta trả lại mối thù này.

Còn việc hắn có phải là chồng của Thiên Phi hay không chúng ta vẫn nên điều tra thêm"Nói đoạn quay sang hướng bộ đầu mà ra lệnh .- "bộ đầu, ông và các tay sai khi làm việc nhớ nghe ngóng tin tức của Bạch y nhân đấy, ta thật sự rất muốn gặp hắn một lần cho biết"Bộ đầu cung kính cúi đầu nhận lệnh.

Tri phủ khẽ phẩy tay cho bộ đầu rút lui , mọi chuyện về Thiên Phi và cha con họ Cổ ở trấn Hắc Xà này đến đây là kết thúc.Tuy rằng mọi chuyện kết thúc , nhưng Nhơn lão phu nhân suốt quãng đời còn lại vẫn luôn trông ngóng tin tức của Thiên Phi , một người mà bà ta yêu thương gọi là con gái.

Nhưng đáng tiếc, trong cuộc đời còn lại ấy bà vẫn không nghe được bất cứ tin tức gì.

Không chỉ có bà ta, mà ở dưới làng Đông cũng có một người luôn đi hỏi thăm tin tức của Thiên Phi và Ngọc Thúy, đó là gia đình họ Huyền.

Bà mẹ chồng sau khi trở về nhà đã tảo tần làm việc, xây dựng lại cơ ngơi họ Huyền.

Người ta nói trong cửa chết có cửa sống , trong tận cùng tuyệt vọng được hồi sinh con người ta thường thức tỉnh được sức mạnh phi thường.


Huyền Bình sau khi trải qua những chuyện kinh khủng ấy đã đánh thức sức mạnh đã ngủ quên.

Hắn được uống thuốc của Vạn Vân Phong mà tỉnh lại , thoát khỏi kiếp thằng khùng.

Đồng thời từ khoảng khắc ấy, hắn đã thức tỉnh cho mình ý chí và nghị lực phi thường.

Hắn đã chăm học hành, chăm làm việc và trở nên mạnh mẽ hơn, trưởng thành rất nhiều.

Cuộc đời của hắn bắt đầu sang trang mới, làm ăn thuận buồm xuôi gió trở thành Phú hộ.

Hắn cưới vợ và có con, suốt cuộc đời còn lại không bao giờ đánh đập chửi bới vợ một câu nào.

Huyền phu nhân trở thành Huyền lão phu nhân, bà ta luôn nhớ đến Thiên Phi ngày trước.

Sai lầm trong quá khứ còn đó, vì thế mà phần đời còn lại bà chưa một lần mắng chửi con dâu.

Bà luôn nhẹ nhàng chỉ bảo, không bao giờ ép buộc đứa con dâu thứ hai ấy phải làm bất cứ việc nặng nhọc gì.

Cứ mỗi lần con dâu làm chuyện gì đó không vừa ý, bà đều nhắm đôi mắt lại và nhớ đến Thiên Phi.

Trong khoảnh khắc ấy , mọi tức giận của bà tan biến hết.

Bà biết rằng người mẹ chồng độc ác Không được phép tồn tại, không được phép phạm sai lầm trước đây thêm một lần nữa, vì thế luôn luôn nhẫn nhịn và kìm chế sự nóng giận của mình.

Bà thường xuyên đi chùa thắp hương , cầu khấn cho Thiên Phi và Ngọc Thúy được bình an.

Bà luôn luôn mong ngóng về phương xa, hy vọng một ngày nào đó được gặp lại đứa con dâu hiếu thảo ấy.

Không chỉ có bà, mà cả Huyền Bình cũng vậy.

Mặc dù đã có vợ mới, có con thứ hai, nhưng trái tim hắn vẫn luôn nhớ về người vợ trước.

Cũng không trách hắn được , thời phong kiến trai năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường.

Huyền Bình cũng phải cưới vợ để sinh con nối dõi tông đường, đó là chuyện bắt buộc thời phóng kiến.

Hắn có gia đình yên ấm, nhưng không bao giờ quên quá khứ đau thương.

Hắn luôn mong ngóng một ngày được gặp lại Thiên Phi để nói lời xin lỗi.

Cho dù biết rằng hắn và Thiên Phi đã không còn duyên phận gì nữa, rằng Thiên Phi đã là vợ người khác, nhưng tận đáy lòng hắn vẫn muốn nói với Thiên Phi một lời xin lỗi..