Đúng giờ ngọ (12:00 trưa) , một chiếc xe ngựa từ đằng sau y quán Cổ chân nhân bắt đầu chậm rãi khởi hành.

Cỗ xe ngựa chạy trên đường , từ từ hướng ra ngoài, phút chốc đã rời khỏi trấn Hắc Xà.

Ở trên xe có hai cha con họ Cổ đang gấp rút đánh ngựa , bọn chúng hướng về phía đông mà đến.

Cổ Uyên cảm thấy rất không vui , nó nhớ lại mệnh lệnh của cha nó là rời khỏi Tây Bắp quốc để tới Đông Ngô lập nghiệp.

Đây là sang một đất nước khác, mọi thứ đều sẽ rất mới lạ.

Dù rằng Đông Ngô, Tây Bắp và Bắc Phật đều là lãnh thổ của người Hoa Hạ, nhưng hiện giờ vẫn tạm thời chia thành ba quốc gia khác nhau, chưa biết ngày nào sẽ thống nhất.

Việc phân chia ba quốc gia cũng gây ra một chút phiền phức đối với những người từ quốc gia này đến quốc gia khác.

Dù chỉ là một chút phiền phức, nhưng cũng khiến Cổ Uyên không vui.

Nó phụng phịu khuôn mặt, ra vẻ hờn dỗi.

Cổ Bố thấy vậy thì bắt đầu bực mình, nhăn nhó quay sang nhìn Cổ Uyên mà hỏi.- " cái thái độ đó của ngươi là sao? Ngươi không bằng lòng với quyết định của ta à? Hay là ngươi còn muốn cái gì khác nữa?"Cổ Uyên vẫn khuôn mặt dỗi hờn, hất mặt sang một bên nói .- "đâu có, con đâu dám cãi lệnh của cha đâu.

Cha nói gì thì con nghe theo vậy chứ nào dám phản đối gì"Tuy là nói như vậy , nhưng nhìn thấy thái độ cũng hiểu là không hài lòng.

Cổ Bố chẳng buồn nói , vẫn tiếp tục đánh ngựa, nhưng Cổ Uyên có vẻ không cam tâm.

Nó mặt thì vẫn hất sang một bên , nhưng miệng thì lẩm bẩm như tự nói với chính mình.- " làm cái gì mà tự nhát ma mình như vậy? Đó chẳng qua chỉ là một đám phụ nữ, những kẻ từng được hưởng dịch vụ khám chữa bệnh của tiện nhân kia, vì nhớ ơn mà phẫn nộ tới gây rối thôi mà.

Đợi vài ngày nữa mọi chuyện lắng xuống, lúc đó không phải chỉ việc tiếp tục làm ăn sao? Có gì ghê gớm mà phải bỏ trốn như vậy?"Cổ Uyên ra vẻ như đang tự lẩm bẩm một mình, nhưng lại nói đủ to để cho Cổ Bố nghe thấy.


Cổ Bố liếc sang nhìn một cái, hừ lên một tiếng.- " ta tự nhát ma mình ư ? Ngươi có biết ta lăn lộn giang hồ bao nhiêu lâu nay, có thể sống được đến bây giờ chính là vì tự nhát ma mình nhiều đấy.

Nếu ta không tự nhát ma mình , sợ rằng ta đã chết từ lâu rồi"Vừa dứt lời, lại đánh ngựa tăng tốc.

Cổ Uyên nghe thấy lại bĩu môi, ra vẻ nghi ngờ.

Hai cha con nhất thời im lặng, thế nhưng không im lặng được lâu.

Cỗ xe ngựa vẫn chạy đi , phía sau bất chợt có tiếng động.

Cổ Uyên ngó ra phía sau thì thấy có một đoàn người ngựa năm tên đang chạy tới.

Bọn chúng đều choàng áo choàng rất kín , đội nón vành che khuất mặt.

Cổ Uyên khẽ ồ lên một tiếng.- " Phụ thân ơi , có một đám người ngựa đi phía sau, trông như là một đội chiến binh vậy"cố Uyên vừa nói vừa nhìn ra sau, nó không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là có người nào đó đi trùng đường với cha con nó mà thôi.

Cổ Bố nghe vậy thì giật mình, quay phắt lại nhìn , thấy phía sau quả nhiên là có 5 nhân mã, bên hông đều đeo kiếm.

Bọn này đầu đội mũ vành, áo choàng rất kín , đều cùng một loại.

Cổ Bố quan sát kỹ thì thấy bộ đồ bọn chúng đang mặc là một loại bộ đồ thông dụng, kiểu mà rất nhiều người muốn che giấu thân phận hay sử dụng, khuôn mặt thì bịt kín chỉ chừa ra đúng hai đôi mắt.

Cổ Bố giật mình nói.- " không ổn, có phải là thích khách tới truy sát chúng ta chăng?"Cổ Bố đã lập tức phán đoán ngay tình huống xấu nhất để có thể ứng phó kịp thời.

Cổ Uyên thì khác, nghe bố nói vậy thì lại bĩu môi lườm cha mình một cái mà nói.- " Phụ thân à, người yếu bóng yếu vía vừa thôi.

Chúng ta đi nhanh, đi gấp như vậy, ai mà biết được để kịp cử sát thủ truy đuổi chúng ta chứ? Con đoán bọn chúng cũng chỉ là người trong giang hồ đi cùng đường với chúng ta mà thôi"Cổ Bố nghe Cổ Uyên nói vậy, bản thân hắn cũng không dám chắc, nhưng vẫn cứ lườm Cổ Uyên mà gằn giọng.- "chuẩn bị kiếm sẵn sàng đi.


Ta hy vọng là ngươi nói đúng, còn nếu như ta đúng thì đây là một chuyện rất nguy hiểm, khó mà tránh được"Cổ Uyên nghe vậy thì không hài lòng, nhưng cũng lục lấy cây kiếm của mình, mà Cổ Bố cũng đặt kiếm sát bên người.

Cỗ xe ngựa mà Cổ Bố đang đánh là cổ xe hai ngựa , đương nhiên hai con ngựa kéo theo một cỗ xe thì không chạy nhanh bằng người cưỡi ngựa được, việc tăng tốc để bỏ trốn với đám này là điều dường như không thể.

Cổ Bố và Cổ Uyên đều chuẩn bị tinh thần chiến đấu , cơ mà có vẻ như Cổ Uyên nói đúng.

Đám người này chạy thẳng một mạch lên trên, vượt qua mà dường như không có chút ý định gì tấn công cả.

Điều này khiến Cổ Uyên nhếch mép mỉm cười.- "đấy, con nói phụ thân yếu bóng vía, tự nhát ma mình mà, có sai đâu?"Cổ Uyên trẻ người non dạ không hiểu nhiều chuyện, nhưng Cổ Bố thì khác.

Chừng nào cái đám ấy chưa rời đi thì vẫn chưa thể an toàn, Cổ Bố liền từ từ đánh chậm xe lại muốn tách ra khỏi đám người ấy.

Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu, bất ngờ đám người ấy cũng chậm lại theo, rõ ràng là đang nhắm đến bọn họ.

Cha con họ Cổ lập tức nhận ra nhiều bất thường, vô thức đặt tay vào kiếm, trong phút chốc đều đề phòng cao độ, sẵn sàng ứng chiến.

Chuyện gì đến cũng đến, tên đầu lĩnh bất ngờ rút kiếm chém về phía cỗ xe ngựa.

" ẦM..." hắn vào ngay vùng dây buộc ngựa.

Rầm một tiếng, cỗ xe ngựa bị đứt dây cắm xuống đất.

Hai con ngựa được giải phóng khỏi xe liền cong đít chạy mất, lúc này chỉ còn lại cha con họ Cổ mà thôi.

Hai cha con lập tức tuốt kiếm chỉa về phía trước, mà đám người ngựa kia cũng xuống ngựa chuẩn bị.

Bọn chúng đẩy ngựa vào một góc rồi bắt đầu dàn trận, chuẩn bị tấn công.


Cha con họ Cổ bây giờ xem ra không còn đường chạy , tuốt kiếm chĩa về phía đám sát thủ mà nói.- "các ngươi là ai , tại sao tới đây truy sát cha con ta? Cha con ta có thù có oán gì với các ngươi không?"Những câu hỏi liên tục đặt ra để thăm dò, nhưng thật vô nghĩa.

Đám sát thủ này chẳng ai trả lời , đều tuốt kiếm dàn trận, từ từ bước tới.

Cổ Bố nhìn vậy thì giật mình, rõ ràng đám này không hề kiêu ngạo , tới đây truy sát đều mang theo một tinh thần cảnh giác cao nhất.

Từng bước chân của chúng áp sát hai cha con đều là những bước chân cẩn thận, không để lộ một chút sơ hở nào.

Cổ Uyên thấy vậy thì nên rỉ.- " Phụ thân ơi, đụng phải dân chuyên nghiệp rồi.

Không ổn chút nào..."Cổ Bố đương nhiên hiểu rõ vấn đề này, hắn vung kiếm chỉ về phía bọn sát thủ, miệng lại thì thầm nói với Cổ Uyên.- " ta biết, nhưng mà chuyên nghiệp thì chuyên nghiệp, cũng phải có kẻ hở.

Dù thế nào thì cuộc chiến này không tránh được đâu , ngươi chuẩn bị chiến đấu đi"Cổ Uyên nuốt nước bọt căng thẳng, tay siết chặt chuôi kiếm của mình.

Trong giây phút hai bên tiếp cận nhau tới vị trí cần thiết, mọi bước chân đều vô cùng cẩn thận, không để lộ một chút sơ suất.

Khi đã vào vị trí cần thiết , cả hai phe đều bất động trực chờ xuất chiêu.

Một chiếc lá vàng từ đâu đó theo làn gió thổi tới, lướt qua chính giữa hai bên.

Khi chiếc lá vàng vừa chạm đất, thì vù một cái, tên đầu lĩnh xuất chiêu trước.

Hắn tung người dùng khinh công nhảy lên cao, chiếm thế thượng phong mà vung kiếm chém xuống.

Cổ Bố lập tức vung kiếm lên đáp trả, hai vũ khí chạm nhau vang một tiếng "keng" rợn người.

Chân khí từ hai cây kiếm tuôn ra, rõ ràng đây là hai cao thủ võ thượng.

Sát thủ đầu lĩnh này cùng cảnh giới võ thuật với Cổ Bố ,không phải là dạng tầm thường.

Cổ Uyên thấy vậy liền sử dụng kiếm nhắm thẳng bụng tên đầu lĩnh mà đâm tới , nhưng chưa kịp hành động thì bốn tên sát thủ đi theo đều chỉa kiếm tấn công khiến ả phải vung kiếm ra đỡ.


Một tiếng "keng" lớn vang lên, đánh bật lưỡi kiếm của đám sát thủ tay sai.

Cổ Bố cảm thấy không ổn, liền vận lực đẩy mạnh tên đầu lĩnh ra.

Tên đầu lĩnh dùng khinh công nhảy lùi trở lại, Cổ Bố dùng khinh công bay vào tấn công.

Cả hai tên đáp xuống một bãi đất trống, lại trừng mắt nhìn nhau thủ thế.

Tên đầu lĩnh bất ngờ trừng mắt, hắn xuất đường kiếm đâm vào thẳng yết hầu của Cổ Bố.

Nhưng Cổ chân nhân cũng chẳng phải loại thường gì , hắn dùng bộ pháp của mình lắc nhẹ người sang một bên rồi chém một đường kiếm vòng xuống lưng của đầu lĩnh.

Tên đầu lĩnh sau khi đâm hụt thì loan một vòng kiếm ra sau lưng đỡ lấy đường kiếm của Cổ Bố , một tiếng keng nữa vang lên, xem ra trận chiến này có vẻ cân sức.Lại nói bên Cổ Uyên đang phải đối đầu với bốn tên sát thủ.

Cổ Uyên vung kiếm vận chân khí chém xuống, một tên sát thủ bị đánh bật ra , lập tức một tên sát thủ khác tới yểm trợ.

Bốn tên vây Cổ Uyên vào giữa, hình thành kiếm trận.

Cổ Uyên nhăn nhó hỏi .- "các người rốt cuộc là ai? Tại sao tới đây để ám sát chúng ta? Chúng ta có thù oán gì với các ngươi?"Bốn tên sát thủ này cũng rất chuyên nghiệp , chẳng nói chẳng rằng mà vây xung quanh hình thành thế trận bao vây.

Cổ Uyên siết cây kiếm, mồ hôi toát ra.

Ả nhìn nhận đám bốn người này đều là võ sơ , không phải cao thủ gì.

Cảnh giới này không thể truyền chân khí vào kiếm để tấn công được, thế nhưng cảnh giới của võ trung cũng không hơn bao nhiêu.

Tuy rằng võ trung có thể vận chân khí vào kiếm tấn công, nhưng cũng chỉ là bước sơ khởi, không thể khỏa lấp được về sức mạnh cơ bắp.

Bốn tên sát thủ võ sơ này đều là bốn người đàn ông cao to vạm vỡ, chúng dùng sức mạnh cơ bắp đều có thể lấn át được chân khí của Cổ Uyên , rỏ ràng ả ta lại không phải là đối thủ.

Mồ hôi trán của Cổ Uyên đổ ra, nó sẽ phải đối phó như thế nào đây?.