“Sở gia xông lên Liệt Dương Tông, gi ết chết thiếu tông chủ Liệt Dương Tông nhưng vẫn an toàn về nhà!”
“Tên này có thiên phú vượt bậc, có một không hai Liệt Dương Tông, thực lực đứng đầu bảng!”
...
Khi xe ngựa trở lại Thanh Sơn thành, cả thành trì như trải qua một cơn gió lốc.
Hai ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Đầu tiên là Tề gia bị mật lệnh Đại Hạ san bằng, sau đó Sở gia đối đầu Liệt Dương Tông.
Nhiều âm thanh bàn tán xôn xao khắp đường to ngõ nhỏ, khiến hai đại võ đạo thế gia ở Thanh Sơn thành ăn không ngon ngủ không yên.
Tề gia sụp đổ rầm rầm, bọn họ đều đang nằm yên, chuẩn bị cạnh tranh vị trí đệ nhất thế gia.
Ai ngờ rằng lòi đâu ra một Sở Ninh.
Ở Đại Hạ Vũ Triều, một cường giả Vũ Cảnh đủ khả năng chấn hưng một gia tộc, càng đừng nói đến thực lực đứng đầu Địa Bảng.
Chỉ cần Sở Ninh đồng ý thì nhổ bọn họ cũng như nhổ cỏ dại mà thôi.
Sở phủ.
Hơn hai mươi vị tộc nhân đang tập trung một chỗ ăn cơm với nhau.
“Đại ca, thằng con trai nhà ta sao bằng nhà ngươi được, phải có tương lai hơn chứ”.
Sở Nguyên ngồi ghế chủ tọa, mặt mày hồng hào, đang đối ẩm với Sở Hồng.
“Phải, phải”.
“Người có tương lai nhất Sở gia chính là Ninh”.
Sở Hồng tức giận nói: “Dù sao đều là con cháu Sở gia ta, không cần so đo hơn thua”.
Sau khi biết Sở Ninh trở thành kẻ bỏ đi của Liệt Dương Tông.
Thế là nhị đệ của ông ta luôn buồn bực không thôi, giờ đã cởi bỏ khúc mắc trong lòng nên ông ta rất vui vẻ.
“Ninh đệ”.
“Vừa rồi Ly Hỏa Đường mới phái người sang ngỏ ý muốn hợp tác với Sở gia chúng ta, ngươi xem...”
Lúc này, một người thanh niên mập mạp bỗng cười hỏi.
Hắn ta là con trai của Sở Hồng, Sở Hành, đã học tập đạo kinh thương từ lâu.
“Ly Hỏa Đường!”
Tộc nhân Sở gia im lặng, nhìn về phía Sở Ninh.
Sáu năm qua, Sở gia bị lừa hết gia sản, cần phải tích tụ lại.
Còn về phần Ly Hỏa Đường này là một thế lực do một đám đan sư ở Đại Hạ Vũ Triều thành lập, phân đường trải dài cả quận khắp Đại Hạ, trong tay có vô số tài sản.
Nếu là lúc bình thường.
Cho dù là Tề gia đứng đầu Thanh Sơn thành cũng chẳng thể nào lọt vào mắt Ly Hỏa Đường.
Nhưng bây giờ.
Ly Hỏa Đường năm lần bảy lượt mời Sở gia hợp tác, điều kiện đưa ra khiến người ta hết hồn.
Chỉ cần Sở gia đồng ý.
Đan dược của Ly Hỏa Đường mặc cho Sở gia tiêu thụ, được chia tám phần lợi nhuận.
“Mộc Trạch này thật là cố chấp”.
Sở Ninh đang tán gẫu với Lâm Lan Chi lắc đầu.
Mộc Trạch chữa trị cho Sở Nguyên chính là một đường chủ của Ly Hỏa Đường.
Sau khi rời đi vào hôm qua.
Mộc Trạch tức tốc mở một phân đường ở Thanh Sơn thành, ý là gì không nói cũng biết.
Sở Hồng với Sở Hành rất hứng thú với việc đó nhưng vẫn phải xem ý Sở Ninh thế nào.
“Đại bá, đường ca, việc kinh doanh của Sở gia trước nay do các ngươi cho nên giờ các ngươi cứ tự quyết”.
Sở Ninh suy nghĩ một lát rồi nói.
Một trăm năm mươi hai quận phía bắc của Đại Hạ đều là đất phong của hắn.
Chỉ cần hắn đồng ý, Sở gia có thể quản lý tất cả cửa hàng, phường phố của đất phong.
Nhưng Sở gia hiện tại chỉ có vẻn vẹn hơn mười người, cư ngụ ở Thanh Sơn thành xưa nay, thiếu sự rèn luyện, chưa thể khống chế được vùng đất khổng lồ như vậy.
“Đây là danh sách tất cả quận trưởng của một trăm năm mươi hai quận”, Nhân Đồ lấy ra một quyển sách.
“Danh sách quận trưởng hả?”