Bên kia điện thoại, Lục Bắc không hiểu ra làm sao.

“Chung Hi, nếu có cần anh hỗ trợ, em nhất định nói cho anh biết, với lại, ngày đó trên đường đụng phải...” Anh ta cũng mới nghe mẹ anh ta nói, Từ Á đến MON làm thực tập sinh, lần này cũng đi tuần lễ thời trang làm trợ lý.

Anh ta lo lắng cho Chung Hi, mới gọi cuộc điện thoại này.

“Hiện tại một tí tâm trạng em cũng không có, em đi ngủ trước đây.” Chung Hi không đợi anh ta nói xong, lập tức cúp điện thoại, ngã vào trong chăn.

Đồng thời, cô cũng không biết chuyện tranh cãi với Trần Hiểu Nhu bên bờ biển, bị người ta gửi cho mấy tay truyền thông trong nước.

Quản lý quan hệ công chúng của MON cũng chú ý tới tin tức nhỏ này, lúc này rất bất mãn với hành động của Chung Hi.

Nhưng sau khi anh ta đem chuyện này báo lên cấp cao, nhận được phản hồi lại là: “Không cần nhúng tay vào.”
Bình thường trong các loại huống này, đều sẽ sa thải các thực tập sinh nhỏ bé có ảnh hưởng xấu đến công ty.

Quản lý quan hệ công chúng cau mày, anh ta thật sự nghĩ không ra, một người đàn bà bị Bạc Lương Thần vứt bỏ, nổi tiếng vì phá sản phải hứng chịu sự khinh bỉ của mọi người ở Vân Thành, còn có thể có bản lĩnh xoay người sao?
Lý San Nhi vừa lúc lướt qua sau lưng anh ta, chặn tay kéo tờ báo cáo kia, xé nát thành từng mảnh, ném trở lại trên người anh ta.

“Hiện tại cô ấy là trợ lý của tôi LUNA, cũng là một trong những người mới mà công ty sắp trọng điểm bồi dưỡng trong tương lai, anh có thời gian rảnh rỗi này không bằng đi vệ sinh hút một điếu thuốc, đừng nhìn chằm chằm người của tôi không buông chứ.”
Cô ấy hung ác nói, đáy mắt xẹt qua sự tức giận.

“Vâng, tổng giám đốc Lý, cô đừng nổi giận, tôi đi ngay.” Quản lý quan hệ công chúng vội vàng chạy đi.

Lý San Nhi nhìn mảnh vụn giấy vụn trên mặt đất, nhíu mi rời đi.


Chung Hi vừa tỉnh lại, thì nhìn thấy Lý San Nhi gửi tin nhắn cho cô, nội dung chỉ có một câu.

“Công ty có người để mắt đến cô rồi đấy, tự thu xếp cho ổn thỏa.

Chung Hi lập tức dậy tinh thần.

Cô trả lời một câu, tổng giám đốc Lý yên tâm.

Sau đó, cô thay đổi chiếc váy màu đỏ theo kế hoạch, vội vã đến khách sạn InterContinental.

Cô không sợ bị người ta để ý, người muốn gây hại cho cô còn ít sao? Bây giờ cô đã vào MON, không ai có thể đuổi cô ra ngoài.

Động cô một cái, cô chắc chắn sẽ hoàn trả gấp mười lần.

Hôm nay, bắt đầu từ Ôn Nguyễn Nhi.

Chung Hi không có bắt taxi, mà là một đường rêu rao gây sự chú ý khắp nơi qua thành phố đi tới khách sạn InterContinental, cô cũng cảm giác được có người vẫn luôn đi theo mình.

Cô cười cong khóe môi, bước lên bậc thang, đồng thời, một chiếc xe cũng dừng lại ở cửa khách sạn InterContinental, dĩ nhiên là Opple tiên sinh, cũng chính là con trai lớn của bà lão kia.

Sau khi anh ta để ý tới Chung Hi, thân thiện vẫy vẫy tay, Chung Hi cũng gật đầu đáp lại.

Xuất phát từ lễ phép, Chung Hi chờ đối phương đi lên, cùng nhau đi vào.

“Lần trước chưa kịp hỏi, tiểu thư họ gì?” Opple tiên sinh là con lai, mặc dù tiếng Trung Quốc không phải là lưu loát, nhưng cũng có thể giao tiếp bình thường.


Theo như Chung Hi biết, anh ta cũng nắm chức chủ tịch của tập đoàn Opple, trong tay có quyền cao.

“Tôi họ Chung, một tên một chữ Hi.”
Xa xa, Ôn Nguyễn nhi mang theo mũ cùng khẩu trang che mặt, nhìn thấy Chung Hi ăn mặc xinh đẹp như vậy, gặp mặt cùng với người đàn ông thoạt nhìn cũng có chút tiền?
Quan trọng hơn là, người đàn ông này rõ ràng đã lớn tuổi.

Ôn Nguyễn Nhi lén lấy điện thoại ra, chụp ảnh đối phương và Chung Hi ở cùng một chỗ.

Chờ cô ta về nước, đem những thứ này gửi cho đám truyền thông, chờ Chung Hi bị người ta mắng thành hồ ly tinh không biết xấu hổ nha!
Cô ta đã bắt đầu mong đợi ngày đó đến.

Lại không biết, chính mình đang từng bước đi vào cái bẫy của Chung Hi.

“Tôi tới nơi này là vì chờ một người, vậy tôi không quấy rầy Opple tiên sinh nữa.” Chung Hi giãn mặt, trong lòng cô yên lặng kêu thầm một tiếng không biết xấu hổ.

Bởi vì trong kế hoạch của cô, vô hình chung, là lợi dụng đối phương.

Trước khi cô tới, cũng đã hỏi thăm được hướng đi gần đây của tập đoàn Bạc Thị, Bạc Lương Thần muốn lấy được một dự án cấp S từ trong tay tập đoàn Opple.

Cô là vợ cũ của anh, tất nhiên phải giúp anh thật tốt rồi.

“Được, vậy lần sau có cơ hội gặp lại.”

Hai người cứ tách ra mỗi người một ngả, mỗi người ngồi trên sô pha của phòng ăn, cách nhau một bàn.

Ôn Nguyễn Nhi đứng ở cửa phòng ăn, thò người nhìn vào bên trong, cửa lớn xuất hiện một bóng dáng nghiêm túc lạnh lùng, Bạc Lương Thần mang theo trợ lý Mẫn, đi về phía này.

Cô ta vội vàng trốn ở phía sau đồ trang trí, nhìn Bạc Lương Thần đi vào phòng ăn.

Trong nháy mắt đó, cả người cô ta đều muốn sụp đổ.

Họ thực sự đã có một cuộc hẹn!
Bởi vì cô ta mang thai, Bạc Lương Thần trống trảikhó nhịn, sau khi nhìn thấy Chung Hi, nhen nhóm lại tình yêu với cô, ở ngay trong khách sạn cùng cô hẹn hò.

Trong đầu Ôn Nguyễn Nhi trống rỗng, cái gì cũng không quan tâm.

Cô ta không thể thua Chung Hi như vậy.

Cô ta lỗ mãng xông vào, quên mất lời khuyên bảo của Trang Uyển Như nói với cô ta, trước mặt mọi người hô to: “Bạc Lương Thần, tại sao anh lại đối xử với em như vậy!”
Lúc ấy, Bạc Lương Thần đang chuẩn bị ngồi xuống trước mặt Opple tiên sinh, tiến hành thương lượng.

Sự xuất hiện của Ôn Nguyễn Nhi cắt đứt lời anh đang định mở miệng, cũng thu hút sự chú ý của mọi người.

Chung Hi ngồi ở phía sau, nhếch khóe môi dưới: “Mở màn rồi.”
Trong khác sạn cao cấp như này, làm gì có ai vô lý như thế.

Trong lúc nhất thời, Ôn Nguyễn Nhi hứng chịu ánh mắt chán ghét của rất nhiều người, nhưng cô ta đã tức phát điên rồi, trực tiếp xông tới, túm chặt Bạc Lương Thần: “Lương Thần, không phải anh nói anh đang làm việc sao? Anh nói dối em!”
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống.

Lúc này túm lấy Ôn Nguyễn Nhi: “Đi ra ngoài trước đã.”
“Em không!” Ôn Nguyễn Nhi liều mạng giãy dụa, tay chân dùng sức, suýt nữa té ngã.


Cô ta bổ nhào về phía trước, làm đổ chén trà trên bàn, khiến cho Opple tiên sinh và Bạc Lương Thần đều vô cùng khó chịu.

Chung Hi một tay chống cằm nhàn nhã nhìn, đúng lúc nói một câu: “Ôn tiểu thư cẩn thận thân thể, không phải còn đang mang thai sao?”
Nghe được giọng nói của Chung Hi, Ôn Nguyễn Nhi chợt nhìn qua, bỗng nhiên nhận ra không thích hợp lắm, vì sao Chung Hi không ngồi cùng bàn với bọn họ?
Cô ta có phải nghĩ sai rồi hay không!
Nhưng bây giờ, đã quá muộn.

“Lập tức đi ra ngoài.” Bạc Lương Thần không kìm được sự tức giận, hận không thể một chưởng đẩy cô ta ra.

“ Không, em...!Lương Thần, em bị Chung Hi lừa gạt, cô ấy thiết kế em!” Ngực Ôn Nguyễn Nhi bởi vì tức giận phập phồng kịch liệt, sắc mặt đỏ lên, lẩm bẩm nói: “Em cho rằng hai người có gian tình, không nghĩ tới lại là như thế, vậy anh ta là ai?”
Cô ta không hề lịch sự, chỉ vào mặt Opple tiên sinh.

“Bạc tổng, người này là?” Ánh mắt Opple tiên sinh lộ ra sự khó chịu, dọn qua những vết bẩn trên bộ âu phục của mình.

Bạc Lương Thần trực tiếp kéo Ôn Nguyễn Nhi ra phía sau.

“Opple tiên sinh, vô cùng xin lỗi, cô ấy là vị hôn thê của tôi.”
Ba chữ cuối cùng, là từ kẽ răng anh mài ra, hết một gây mới thôi, Ôn Nguyễn Nhi đã vượt qua ranh giới sự thất vọng của anh.

Chung Hi ở phía sau cắn hạt dưa, chớp mắt mấy cái, thế này không nhịn được?
Bạc Lương Thần, kiên nhẫn của anh còn đang chờ tăng lên nha!
Opple tiên sinh tiếc nuối thở dài: “Tôi thấy, không cần thiết nữa, việc hợp tác với quý công ty cũng không cần bàn lại.”
Vị hôn thê của tổng giám đốc có cử chỉ như vậy, công ty này làm sao đáng để người ta gửi gắm kỳ vọng.

Oppple tiên sinh xoay người rời đi, Bạc Lương Thần hất Ôn Nguyễn Nhi ra, sải bước đuổi theo: “Opple tiên sinh...”
“Để tôi giải thích.”
Ôn Nguyễn Nhi lúc này mới rõ ràng quan hệ, vội vàng tiến lên, cản đường của Opple tiên sinh: “Tôi bị cô gái kia lừa gạt!”
Bạc Lương Thần nắm chặt cổ tay cô ta, ngoan độc nói: “Câm miệng lại.”.