Lý Tuyền đi vệ sinh rồi, tôi và Uy Tử nhìn Đường Tiếu Tiếu im lặng ở trước mặt, đứng không được mà ngồi cũng không xong, ngại ngùng một cách khó hiểu.

Hương trà thoang thoảng bay ra, cô gái đó cầm cái chén không biết đã rửa bao nhiêu lần, rót vào đó một chén trà xanh, nhẹ nhàng đặt sang một bên, đừng nói chứ động tác thanh thoát lưu loát, trông cũng khá vui tai vui mắt.

Có điều, ông đây lặn lội đường xa tới đâu phải chỉ để thưởng trà! “Chuyện đó, là…là Đường phu nhân đúng không?”
Tôi biết rõ còn hỏi, nói rồi mới phát hiện gọi một cô gái nhỏ tuổi như vậy là “phu nhân”, đúng là có chút khó mở lời.

Đường Tiếu Tiếu nghe thấy giọng của tôi, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Cô mím môi mỉm cười: “Xin lỗi, nước này nếu để quá nhiệt độ mới đi pha, mùi vị sẽ khác đi, vậy nên mới tiếp đón Ngô tiên sinh không được chu đáo, thật lòng xin lỗi.


“Mời ngồi bên này, Ngô tiên sinh.



Cái tên Đường Tiếu Tiếu này đúng là đặt rất hợp, bất kể nói cái gì, miệng cô ấy cũng khe khẽ giương lên, lộ ra vẻ tươi vui.

Tôi ngồi xuống rồi nhưng Uy Tử không dám tùy tiện ngồi, có vẻ như hơi ngại ngùng khi phải nhìn chằm chằm Đường Tiếu Tiếu đó nên cứ vậy đứng khư khư sau sô pha mà tôi ngồi.

“Đường phu nhân…” Tôi vừa mở miệng, Đường Tiếu Tiếu đó liền ngắt lời.

“Hai từ phu nhân này không cần gọi nữa, cứ gọi tôi Đường Tiếu Tiếu đi, ngoài ra, trước khi nói chuyện chính, thử chén trà tôi mới pha đã.


Vừa nói, cô gái đó vừa bưng cốc trà xanh mơn mởn tới.

Nước trà trong veo, lá trà nổi lên, cộng thêm hương trà thoang thoảng, rất mê hoặc, nhưng lòng tôi chỉ nghĩ xem cái thứ này có lẽ nào đã bị bỏ thuốc vào không, hết cách, sau lần chuốc thuốc trước của Ngô Thiến, di chứng vẫn còn đó.

Có điều, Đường Tiếu Tiếu này chắc cũng chẳng có lý do gì để bỏ thuốc tôi nhỉ? Nghĩ đi nghĩ lại, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, dù sao Uy Tử và Lý Tuyền đều ở đây, tôi sợ cái gì chứ? Nói thì nói vậy, nhưng tôi vẫn chỉ nhẹ nhàng nhấp một ngụm, dáng vẻ lại làm như đủ rồi.

“Tôi là một người thô thiển, không hiểu mấy thứ thanh cao này, nhưng nói thật, uống xong chén trà này, tôi cảm thấy khói thuốc hút bấy lâu nay đều được thanh lọc hết.


Trước mặt con gái nói lời dễ nghe luôn không sai, vẻ mặt tôi chân thật, bản thân cũng sắp bị mình làm cho cảm động rồi.

Vị của trà này cũng khá thơm, nhưng không đến nỗi khoa trương tới vậy.

Nụ cười của Đường Tiếu Tiếu lại rạng rỡ hơn một chút: “Ngô tiên sinh dẻo miệng như vậy, nhất định là được rất nhiều cô gái thích.


Chậc chậc, giọng điệu này: “Chuyện đó, Đường Tiếu Tiếu đúng không, tôi không gọi cô là phu nhân, cô cũng đừng gọi tôi là tiên sinh nọ tiên sinh kia nữa, tuổi của cô trông có vẻ nhỏ hơn tôi, cô gọi tôi như vậy, khiến tôi nổi hết da gà đấy, gọi tôi Ngô Địch đi, thẳng thắn.


Đường Tiếu Tiếu nghe xong lời này, dường như ngây ngốc ra, nhưng vẫn giữ được nụ cười trên môi, quả không hổ danh là vợ của Triệu Phong, rất kiên định.

“Nhỏ tuổi hơn anh, nhưng cũng không đến nỗi, có điều nếu Ngô tiên sinh…à không, Ngô Địch anh không đặt nặng lễ nghĩa, vậy tôi cũng không cố gắng xa cách làm gì.



Chậc, nếu không phải biết Đường Tiếu Tiếu này tới tìm tôi để thương lượng chuyện tìm chứng cứ chồng cô ấy nɠɵạı ŧìиɦ thì tôi còn tưởng đây là tới dự tiệc trà đàm đạo nữa, cũng không biết Uy Tử ở đằng sau đã ngủ gật chưa nữa.

“Ừm, chuyện lần trước cô nói, có tiện nói ở đây không?”
Nơi này cách nội thành xa như vậy, cô gái này cũng không hoàn toàn đáng tin, tôi nghĩ vẫn nên giải quyết dứt khoát thì hơn, trước hết nói rõ mọi chuyện đã.

Đường Tiếu Tiếu gật đầu: “Anh yên tâm, có người của tôi trông chừng bên ngoài, sẽ không có người tới làm phiền chúng ta, ngoài ra, chỗ này là nơi anh ta thường xuyên tới bàn bạc cùng người khác, cũng không thể lắp đặt mấy thiết bị giấu kín đó được.


Nghe Đường Tiếu Tiếu nói vậy, tôi bất chợt rùng mình, xem ra con gái tuổi trẻ hiểu biết khá nhiều, hơn nữa, ở trong nhà lớn của Triệu Phong, cũng có thế lực của riêng mình, chả trách lại có thể sống cùng nhau mười lăm năm.

Nghĩ đến đây, tôi bỗng nhiên nghĩ tới, nếu Đường Tiếu Tiếu đã sống cùng Triệu Phong mười lăm năm rồi, vậy cô ấy kết hôn với Triệu Phong lúc nào? Nhìn cô ấy bây giờ chắc chắn chưa qua ba mươi.

Suy nghĩ một hồi, dù sao hôm nay tới thay vì hỏi thăm tình hình của Đường Tiếu Tiếu này, chi bằng trực tiếp nói cho rõ ràng luôn.

“Vậy tôi hỏi thẳng nhé, nếu mọi người đã muốn hợp tác, rất nhiều chuyện cần phải nói cho rõ ràng đúng không, tốt nhất là cô nên nói thật, còn nếu thật sự gặp phải câu hỏi mà mình không muốn trả lời, tôi không miễn cưỡng, thế nào?”
Đường Tiếu Tiếu gật đầu cười, vẫn là nụ cười mèo con đó.

“Đầu tiên, cô kết hôn lúc nào?”
Đây cũng là một điều tôi muốn biết nhất lúc này.

Nhưng Đường Tiếu Tiếu lại trả lời rất nhanh, cũng rất tự nhiên: “Mười bốn tuổi.


Tim tôi đập mạnh một nhịp, mười bốn tuổi gả tới biệt thự lớn, cũng chỉ có người trong quân đội mới có loại bản lĩnh này.

Tôi bên ngoài tỏ ra mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh, nhưng Uy Tử ở phía sau đã không nhịn được thốt lên một tiếng: “Đù**”.

“Tôi biết có thể các anh rất ngạc nhiên, nhưng ở cái quan hệ thông gia của gia tộc này là điều rất bình thường, để bảo đảm lợi ích của gia tộc, gả con gái đi trước sẽ nâng cao giá trị tài sản của gia đình, tìm được sự giúp đỡ từ quân đội của anh ta.



Đường Tiếu Tiếu vẫn thản nhiên như vậy, cứ như người bị gia đình bán đi không phải là cô ấy mà là một người con gái khác vậy.

“Nói như vậy, là cô bị ép gả cho anh ta? Vậy nhiều năm như vậy, hai người vẫn chưa có con?”
Điểm này rất quan trọng, nếu Đường Tiếu Tiếu là vì gia tộc bố mẹ mình mới bị ép lấy Triệu Phong, vậy tại sao không nhân cơ hội này sinh một đứa con trói chặt người đàn ông này.

Hơn nữa, nếu đã chịu đựng được cả mười mấy năm, tại sao đột nhiên bây giờ lại không chịu nổi nữa? Đường Tiếu Tiếu nghe tới đây, nụ cười lạnh đi một chút, nhưng nháy mắt lại khôi phục về trạng thái như bình thường.

“Nói bị ép thì cũng không hẳn, lúc đó tôi mười bốn tuổi, anh ta ba mươi tuổi, trưởng thành chững chạc, tay nắm quyền thế, nhất cử nhất động mà một con nhóc như tôi không thể với tới, tôi ngưỡng mộ, kính trọng anh ta, chỉ tiếc một điều là không yêu anh ta.


Đường Tiếu Tiếu vừa nói vừa nâng chén trà lên nhấp một ngụm, trên ly trà sứ màu trắng không chút dấu vết, có thể nhìn ra, cô ấy thuần khiết, không hề trang điểm, ngay cả môi cũng là màu trắng phiến tự nhiên, nhìn qua điềm đạm đáng yêu, nhưng lại mang một nụ cười quật cường.

“Sau đó, càng không thể yêu thương nổi, anh ta ít khi về nhà, đụng vào tôi một lần lại càng khó hơn, dù trước giờ từng làm rất nhiều biện pháp, nhưng vẫn không có con được.


Lòng tôi thầm thấy không đáng cho cô gái này, từng gặp nhiều cô gái như vậy, chỉ có khí chất của cô gái này, hờ hững như hoa cúc, khiến người ta đau lòng lại cảm thấy không thể xâm phạm, không biết có phải là vì ở cái biệt thự này gặp phải quá nhiều chuyện khiến trái tim người ta nguội lạnh không.

Địa vị của Triệu Phong như vậy, chắc chắc là bận không kể hết, ở ngoài dự tiệc xã giao không biết gặp được bao nhiêu cô gái, còn cô này chỉ có ngày qua ngày trong cái biệt thự trống rỗng, hao tốn quãng thanh xuân 15 năm tươi đẹp nhất này.

“Vậy, Đường tiếu Tiếu, tôi vẫn phải gọi cô một tiếng chị Đường rồi, cô đừng không vui, tôi thấy cô rất lợi hại nên mới gọi như vậy, nếu là tôi, một mình không thể chịu nổi nhiều năm như vậy.


Tôi chuyển chủ đề câu chuyện: “Vậy nên, chị Đường, lần này chị muốn tôi bắt được chứng cứ của người đàn ông đó, dứt khoát chia tay với anh ta sao?”