Đoạn tình cảm này, ngay từ đầu đã thực sự rất khó đi, khó đi đến mức, bàn chân toàn đạp lên mảnh vỡ của vết thương cũng không dám quay đầu lại nữa rồi.

Đã bao giờ, bạn trải qua cảm giác này chưa. Chính là từ đầu đến cuối mình luôn là người cố gắng gìn giữ tình cảm này, luôn là người vụ đắp cho nó. Đến cuối cùng mình phát hiện ra, hoá ra những gì mình đang cố gắng, người ta không nhận thấy thì sẽ biến thành là do mình nên tình cảm mới mất đi. Tô Ngạn chính là điển hình cho một dạng người như thế, muốn trách cũng chẳng nở trách Lương Hoài An, vì có ai trách được người mình yêu đâu. Tô Ngạn ngồi trên chiếc xe lăn, ánh mắt vô hồn nhìn về hướng cửa sổ của phòng bệnh, bên ngoài vô cùng đẹp, nhưng trong lòng cô lại chẳng hề vui vẻ. Tay trái Tô Ngạn không ngừng xoa xoa cánh tay phải, bất giác nhận ra cánh tay phải của bản thân chẳng có chút sức lực nào cả. Trong lòng có phần hoảng hốt liền đi tới tủ đầu giường, cầm chiếc ly thuỷ tinh lên từ tay trái, từ đặt nó vào lòng bàn tay phải rồi nắm lại... không giữ được.


Khoảnh khắc chiếc ly vụt khỏi bàn tay cô như đã bóp nghẹn trái tim của Tô Ngạn rồi. Tay cô bị làm sao thế này? Tại sao tay cô lại không giữ chặt được chiếc ly, cô đã dùng sức rồi mà? Tại sao? Tô Ngạn kích động, liên tục thử với những thứ còn lại ở trước mặt, nhưng từng thứ đều rời khỏi tay cô mà rơi xuống sàn nhà, ánh mắt cô trở nên đỏ, tay của cô tàn phế rồi. Làm sao cô có thể cầm dao phẫu thuật được nữa?

Tống Di bên ngoài bước vào nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền chạy đến giữ chặt lấy người cô. Tô Ngạn nhìn Tống Di, nước mắt không kiềm lại được mà rơi xuống trước mặt Tống Di, Tô Ngạn khóc rồi.

" Tô Ngạn, cậu bình tĩnh, không sao hết... tay cậu nhất thời không có cảm giác thôi, chúng ta có thể từ từ tập vật lí trị liệu"

" Tay của tớ, tay của tớ không còn sức lực nữa, tay của tớ thực sự không còn chút cảm giác nào nữa... Tống Di... tại sao vậy? TẠI SAO?" Tô Ngạn gào thét trong phòng bệnh, cỏi lòng cô đã vỡ ra từng mảnh vụn "là bác sĩ, lại không thể cầm dao phẫu thuật được, cậu nói tớ phải làm sao? cậu nói tớ phải làm sao đây hả?"


" Tô Ngạn... bình tĩnh lại. Không phải là không thể cầm được dao phẫu thuật, cậu vẫn còn khả năng mà, cậu phải tin tớ, được không?"

" CẬU BẢO TÔI TIN LÀM SAO ĐÂY?" Tô Ngạn thật sự không nghe lọt tai những lời an ủi nữa rồi. Cú sốc này bảo cô làm sao đối mặt đây?

Tống Di đau lòng cố gắng giữ chặt lấy Tô Ngạn. Hơn ai hết, cô biết rõ bây giờ Tô Ngạn thế nào, là uất ức, thống khổ, dằn vặt, chua xót. Tất cả đều đè nặng một Tô Ngạn đáng thương. " Tô Ngạn, làm ơn tin tớ, tớ sẽ giúp cậu hồi phục lại mà, tin tớ"

Tống Di khó khăn lắm mới giúp Tô Ngạn bình tĩnh lại mà nghỉ ngơi, cô bước ra đến đại sảnh bệnh viện liền gặp Hoài An đã đến đây. Em đang ở quầy lễ tân đề hỏi về tung tích của Tô Ngạn. Cô vội bước đến chỗ Lương Hoài An, nhìn em hỏi


" Sao hôm nay em lại đến đây?"

" Câu này em nên là người hỏi chị mới đúng. Tống Di, Chị đem Tô Ngạn đi đâu rồi?"Lương Hoài An vừa nhìn thấy Tống Di liền kích động hỏi.

" Chị chỉ là người phụ trách chuyển viện cho Tô Ngạn. Cậu ấy không muốn gặp em, chị càng không biết cậu ấy ở đâu!" Tống Di điềm tĩnh hơn hết, cô không muốn để em gặp được Tô Ngạn.

" Vậy tại sao bây giờ chị lại ở đây? Đây không phải là chỗ làm của chị, chị đến đây để làm gì?"

" Thăm một người bạn, không được sao?"

Lương Hoài An nhíu mày giữ chặt cổ áo Tống Di, đôi mắt mở to nhìn chầm vào cô " Tống Di, chị biết Tô Ngạn ở đâu. Làm ơn, đừng giấu em"

Tống Di nhíu mày, đẩy mạnh Lương Hoài An ra khỏi người mình. Cười khẩy một tiếng " NGAY TỪ ĐẦU ĐÃ KHÔNG TRÂN TRỌNG CẬU ẤY THÌ EM LẤY TƯ CÁCH GÌ ĐI TÌM CẬU ẤY?"