Hôm nay, ngày Tô Ngạn nhậm chức viện trưởng bệnh viện Lương Hoành. Từ rất sớm Hoài An đã dậy chuẩn bị mọi thứ cho Tô Ngạn trong ngày đặc biệt này. Vốn là người kĩ tính, Tô Ngạn muốn bản thân mình phải thật chỉnh chu nên Hoài An đã rất chu đáo chuẩn bị cho cô một một vest đen sang trọng.  Em mỉm cười chỉnh lại cổ áo cho cô

" Bác sĩ Tô... Hôm nay em sẽ được gọi là Viện trưởng Tô rồi"

" Em là viện trưởng phu nhân!" Tô Ngạn kéo em vào người mà ôm lấy, cô ôn nhu đặt lên trán em một nụ hôn" Bây giờ chị phải đến bệnh viện sớm, em mau ăn sáng rồi đi làm đi đấy"

" Em ở nhà chờ chị nuôi!" Hòa An rút người vùi vào cổ cô mà mút một dấu đỏ ửng" Không thèm đi làm nữa"

" Chị sẽ không nuôi em đâu" Tô Ngạn mỉm cười véo má em " Chị đến bệnh viện trước nha"

Để lại một nụ hôn trên môi em ở đó, Tô Ngạn nhanh chân lái xe đến bệnh viện nhậm chức. Vừa vào phòng làm việc đã trong lấy một bó hoa đặt trên bàn, cô bước qua nhìn thiệp chúc mừng đặt trong hoa với dòng chữ" Tiền bối, chúc chị thành công!"


Tô Ngạn mỉm cười đặt lại tấm thiệp vào vị trí cũ. Chỉ cần nhìn nét chữ cô đã đoán biết là ai gửi lời chúc mừng này. Không nghĩ qua nhiều năm như vậy cô bé khóa dưới vẫn còn nhớ đến Tô Ngạn. 

Cô bé mà Tô Ngạn nghĩ đến như một tiểu công chúa. Em có đôi mắt buồn, buồn như cái tên của em vậy - Du Nguyệt. Có lần Tô Ngạn hỏi em về cái tên này, đôi mắt em lại buồn hẳn đi. Du Nguyệt. Là ánh trăng du hành, cái tên thật buồn, như chính câu chuyện cuộc đời em vậy...  Nhưng mà, qua ngần ấy năm mất liên lạc không ngờ hôm nay lại nhận được lời chúc từ em. Khóe môi Tô Ngạn lại bất giác cong lên một nụ cười, là cô đang vui mừng sao?

" Viện trưởng. Có người tìm chị" Y tá Trương đứng phía ngoài gõ cửa bước vào thông báo.

Tô Ngạn gật đầu đồng ý. Là Du Nguyệt.  Em trông xinh đẹp hơn lúc trước rất nhiều lại còn ra dáng một thiếu nữ hơn rồi. Nở một nụ cười tươi nhìn người đang tập trung làm việc phía bên kia mà không nỡ kéo người kia chú ý về mình.


" Viện trưởng Tô. Em có làm phiền tiền bối không?"

Mãi đến một lúc sau em mới lên tiếng gọi Tô Ngạn. Cô bất giác giật mình ngẩng đầu lên nhìn em. Phải! Em là Du Nguyệt, Tô Ngạn mỉm cười bước sang sofa ngồi xuống ngắm nhìn em một hồi lâu mới lên tiếng

" Cứ ngỡ em đã quên đi tiền bối này rồi chứ?"

" Làm sao có thể quên tiền bối được. Cuối cùng chị cũng đã thành công trên bước đường chị chọn rồi. Chúc mừng chị" Du Nguyệt lấy trong một túi giấy ra hai ly nước" Cà phê không đường ít đá của tiền bối. Cappuccino nhiều sữa của em"

" Cảm ơn em. Không nghĩ em vẫn còn nhớ chị uống cà phê có mùi vị gì" Tô Ngạn cầm ly cà phê ngửi mùi hương thoang thoảng vẫn còn vương trong làn khói

" Làm sao có thể quên những gì tiền bối thích được." Có thể ngoại trừ Lương Hoài An ra, Du Nguyệt chính là người có thể khiến Tô Ngạn vui vẻ nhất. Du Nguyệt nhìn quanh phòng làm việc như tìm kiếm một điều gì đó quen thuộc " Tiền bối... Chị Hiểu Khiết đâu?"


Phải. Em chính là đang tìm Hiểu Khiết. Cũng đúng, em không biết Hiểu Khiết không còn nữa, em cũng không biết Tô Ngạn mất Hiểu Khiết một cách đáng như thế nào. Tô Ngạn chỉ có thể cười trừ cho những điều khó nói, Hiểu Khiết ra đi như một nỗi đau luôn âm ỉ trong lòng Tô Ngạn. Có thể không nhớ đến sẽ không đau lòng, có thể không ai nhắc sẽ như không có gì xảy ra. Nhưng chỉ cần cái tên đấy được ai khơi gợi lại thì nỗi đau ấy như núi lửa phun trào, nóng rực mà tàn phá cõi lòng Tô Ngạn. 

" Em ấy... Qua đời rồi... "

Tô Ngạn cuối thấp đầu nhỏ giọng như muốn một lần nữa chối cãi những gì từ miệng mình phát ra. Thì ra, nỗi đau ấy vẫn còn dằn vặt trong tim, kí ức ấy vẫn còn vương vấn trong lòng. Cô vẫn chưa hề quên đi giây phút tim em ngừng đập, chưa hề nguôi ngoai chữ kí trên giấy báo tử mang tên em. Có lẽ, đó là chữ ký Tô Ngạn hận nhất trong cuộc đời này....
Không khí trầm mặc hẳn đi sau câu nói của Tô Ngạn. Một chút đau buồn, một chúc thất vọng. Du Nguyệt đã chúc hai người hạnh phúc mà, đến cuối cùng vẫn không thể thành đôi.

" Em xin lỗi... Đáng lẽ em không nên...." Du Nguyệt cảm thấy khó xử khi nhắc về Hiểu Khiết làm Tô Ngạn đau lòng

" Không sao cả.... Chuyện cũng đã qua lâu như vậy rồi" Tô Ngạn mỉm cười cho qua chuyện, uống một ngụm lớn cà phê vào cổ họng. Cà phê đắng, hay lòng người đắng?  Chính Tô Ngạn cũng không thể nào hiểu được...

" Vậy... " Du Nguyệt dường như ấp úng một điều gì đó không rõ. Em muốn nói với cô một chuyện, phải, một chuyện có lẽ rất quan trọng đối với bản thân em... Và cả cô " Em có cơ hội không?"

" Không"

=====================