" Cảm ơn bác sĩ Tô đã cho em ở nhờ hôm qua.... Chúng ta sẽ có dịp gặp lại, lúc đó em báo đáp chị sau nha"

Tô Ngạn nhâm nhi tách cà phê nóng trên tay, nhìn tờ giấy ghi chú của Lương Hoài An để lại một lần rồi nhắm thẳng thùng rác mà quăng vào. Thoát khỏi được em là cô đã vui lắm rồi, chẳng cần phải báo đáp cũng chẳng mong gặp lại. Tô Ngạn cô không muốn chuốc thêm phiền phức về mình. Nhưng mà, " Chúng ta sẽ có dịp gặp lại??" Nghe sao mà chắc chắn thế kia?

Tô Ngạn cũng chẳng phải là người để tâm nhiều đến những chuyện vặt vãnh như thế. Cô chọn cho mình một trang phục phù hợp với khí trời se lạnh ngày đông hôm nay sau đó ra ngoài mà chẳng buồn dùng bữa sáng. Lâu rồi cô không có bữa sáng đàng hoàng, mà đúng hơn, là khi Hiểu Khiết không còn nữa...

" Trưởng khoa Tô, chủ tịch gọi chị..." Trong khi đang lay hoay với việc kiểm tra sức khỏe cho bệnh nhân thì y ta Trương bước vào thông báo " Có chuyện quan trọng"


Chủ tịch hôm nay tại sao lại gọi cô? Bình thường dù là việc quan trọng cách mấy cũng là Tống Di thông báo xuống cho cô. Chủ tịch hôm nay lại đích thân gọi cô lên?

Để lại cái gật đầu nhẹ ở đấy, Tô Ngạn bước vào than máy lên thẳng tầng 7 của bệnh viện, phòng chủ tịch đã mở sẵn cửa chờ cô bước vào

" Chủ tịch... Cô gọi con..." Tô Ngạn kính trọng cuối đầu với người phụ nữa trên bàn làm việc

" Tô Ngạn, hôm nay cô gọi con lên đây định nhờ vả con một chút việc" chủ tịch Lương bước sang sofa ngồi đối diện Tô Ngạn niềm nở lên tiếng. Mặc dù là thầy của Tô Ngạn, nhưng chủ tịch Lương lúc nào cũng xem cô như đứa con gái của mình. Cả đời làm thầy trên giảng đường đại học, chỉ có Tô Ngạn là người hợp ý với chủ tịch Lương nhất, lí nào bà lại không thương yêu cô chứ." Chuyện là đứa con gái cô vừa về nước hôm qua, hôm nay sẽ đến đây làm việc... Không yên tâm cho ai quản lí nó cả nên đành phải nhờ Tô Ngạn giúp đỡ chị dạy nó thay cô rồi"


" Con sẽ giúp đỡ em ấy ạ!" Tô Ngạn mỉm cười nhận lời.

" Cảm ơn bác sĩ Tô đã nhận lời giúp đỡ em ạ" Từ phía bên ngoài, giọng nói có chút quen thuộc vang lên. Từ trong giọng nói ấy người ta có thể nhìn ra được phần nào đó vui mừng đến phấn khích của người vừa nói.

Lương Hoài An từ bên ngoài bước vào với dáng vẻ của một thiếu nữ trưởng thành. Khác hẳn với bộ dạng " lưu manh" mà Tô Ngạn tối qua nhìn thấy. Điều này khiến cô có phần bất ngờ mà không kịp phản ứng.

" Xin chào, bác sĩ Tô.. Em là Lương Hoài An... Chúng ta lại gặp nhau rồi...Sau này nhờ chị chiếu cố nhiều ạ"  Hoài An cười tươi chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn người ngồi cạnh lên tiếng

" Hai đứa biết nhau sao?"

" Tối qua..." Tô Ngạn định mở miệng đáp lại nhưng đã bị Hoài An chặn ngang nắm tay kéo đi


" Con cần tham quan bệnh viện... Xin phép mẹ nha" Em nhanh chân kéo tay cô rời khỏi phòng chủ tịch. Đứng ở một góc cuối hành lang, em mỉm cười thở phào nhẹ nhõm " Cũng may là chưa bị phát hiện..."

" Có gan làm sao không có gan nhận?" Tô Ngạn tựa người vào tường, khoanh tay trước ngực lạnh lùng lên tiếng

" Không phải em không dám nhận... Chỉ là sợ nhận rồi mẹ sẽ đuổi em về Mĩ... Như vậy không được nhìn thấy đại mĩ nhân y khoa Tô Ngạn rồi" Lương Hoài An nhếch môi cố tình đặt tay lên tường chặn cô lại nhưng còn chưa đến một phút đã bị người kia lật ngược tình thế

" Em không cao hơn tôi... Đừng giở trò này với tôi.... Vô dụng lắm..."

Đoạn, Tô Ngạn quay người bước đi. Hoài An biểu môi, chỉ là không cao bằng cô thôi mà cũng đâu phải là chuyện to tát. Ai cao ai thấp không quan trọng, quan trọng lên giường ai trên ai dưới.
" Bác sĩ Tô, dù sao vì vẫn cảm ơn chị chuyện tối qua" Lương Hoài An bám đuôi theo cô liên tục cảm ơn chuyện cô cứu em đến mức Tô Ngạn cảm thấy đau đầu. Ngày hôm nay có thể nói là ngày Tô Ngạn thấy mệt mỏi nhất trong suốt ngần ấy năm làm việc....

" Lương Hoài An, tôi không có thời gian nghe em thao thao bất tuyệt những chuyện không đâu. Hoặc là im lặng làm việc, hoặc là tôi đề nghị người khác giúp đỡ em"

Tô Ngạn vẫn điềm đạm như vậy, giọng nói lạnh tanh cả chút ấm áp cũng không có. Nếu là người khác dùng lời lẽ đó nói với Lương Hoài An em, chắc chắn em đã một cước cho hắn ăn đòn... Nhưng nếu là Tô Ngạn cô dùng ngữ khí đó đối với em... Em lại càng hứng thú muốn theo đuổi cô hơn.

" Được được... Tô Ngạn... Em sẽ nghe lời chị..." Hoài An nghiêng đầu cười theo cô đi vào thang máy.
Tô Ngạn lúc nào cũng vậy, cũng tạo cho mình vỏ bọc vô cùng an toàn, khó có ai có thể đi vào sâu bên trong con người cô, cũng chẳng có ai có thể làm cô động tâm cả.

" Lịch làm việc của em tôi đặt trên bàn, riêng buổi tối thứ tư và thứ sáu em phải ở lại bệnh viện trực ca đêm..."

" Phải trực ca đêm ạ?" Hoài An nhìn lịch làm việc kính đến không thấy ô trống nào liền chán nản thở dài" Nhất định phải trực sao?"

" Em có thể không trực nếu muốn" Tô Ngạn chăm chú nhìn vào hồ sơ bệnh án trong tay mà chẳng buồn liếc mắt nhìn em" Nhưng tôi không chắc nếu chủ tịch biết chuyện... Em có thể tiếp tục làm hay không. Dù sao quy định cũng là quy định... Hơn nữa bệnh viện là của nhà em, lí nào em không biết hệ thống kiểm tra bác sĩ tiên tiến thế nào"

" Thế chị có trực cùng em không?" Hoài An chóng cằm nheo mắt nhìn cô. Em đang mong chờ điều gì đó. Là một cái gật đầu chẳng hạn
" Tôi trực thứ năm và thứ bảy" Tô Ngạn như tạt nước lạnh vào mặt Hoài An làm em tỉnh mộng được trực ca cùng cô" Tống Di sẽ là người trực cùng ca với em..  Bác sĩ Lương"

Tống Di đứng bên ngoài liếc mắt lườm vào bên trong. Rõ ràng lịch trực của Tô Ngạn là thứ tư và thứ sáu, vì trốn tránh Hoài An mà đẩy sang cho Tống Di cô. Công bằng ở đâu???

" Tô Ngạn... Cậu lại đem tôi ra làm lá chắn rồi... Cậu hay lắm, Tống Di tôi lần này sẽ đem cậu gả cho Hoài An. Lúc đó cậu có kêu trời, trời cũng không nghe"

============