Trải qua một ca phẫu thuật, Chu Hoành Quang đối với chàng trai trẻ này cũng có một chút hảo cảm, bởi vì vừa rồi cậu ta làm trợ thủ cho mình, rõ ràng là ông có thể cảm giác được kỹ thuật của Trần Thương. cũng không tệ, đối với các chỉ tiết trong ca phẫu thuật đều nắm chảo rất đúng chỗ.

Là một tài năng đáng được trọng dụng.

Bởi vậy, khi nhìn thấy mi tâm Trần Thương khóa. chặt nhìn chằm chằm đáy túi mật mà có chút ngẩn người, rõ ràng có chút hiếu kỳ, cậu ta đang suy nghĩ gì?

Trần Thương nghe thấy Chu Hoành Quang hỏi mình, nhịn không được nói:

- Chu lão sư... Tôi muốn nhìn khu tam giác Calot một chút, còn có phía trên ống mật cùng xung quanh ống gan.

Một câu này đã khiến Chu Hoành Quang lập tức ngây ngẩn cả người

Ngay cả Tiền Lượng cùng Trương Hữu Phúc cũng lập tức kinh ngạc.

Hiện tại tình huống của lão giả rất đặc biệt, khu tam giác Calot khẳng định là không thể tách rời, phẫu thuật chỉ là để hở đáy túi mật, như vậy có thể giảm tỉ lệ nguy hiểm của ca phẫu thuật xuống mức thấp nhất, mà người bệnh cũng mới có thể chịu nổi!

Thế nhưng lúc này, hành vi của Trần Thương rõ ràng đã khiến mọi người có chút không hiểu.

Phẫu thuật đã kết thúc, sau khi đám người bệnh khôi phục, có thể lấy ống dẫn lưu ra thế là được.

Tiếp đó, ba tháng sau có thể làm cất bỏ túi mật lần thứ hai, để phòng ngừa ngày sau triệu chứng sỏi mật lại tái phát.

Trần Thương hít sâu một hơi:

- Tôi cảm giác giống như... Bỏ sót thứ gì?

Vừa nghe đến đây, không thể nghỉ ngờ là đánh vào mặt Chu Hoành Quang.

Nhưng, Trần Thương lại nhất định phải nói ra như vậy, bởi vì việc này liên quan đến tính mạng và sức khỏe con người.

Một khi khâu lại ổ bụng vạn nhất có cái tình huống gì đặc biệt, đều vô cùng phiền phức, thậm chí sẽ khiến nguy hiểm đến tính mạng.

Vốn là một người già đã hơn tám mươi tuổi...Sức chịu đựng làm sao mà mạnh như vậy được! 

Vốn Trần Thương còn cho rằng Chu Hoành Quang sẽ tức giận, nhưng hoàn toàn ngược lại, Chu Hoành Quang ngừng tay, có chút hãng hái nhìn Trần Thương:

- Ồ? Cậu cảm thấy bỏ sót ở đâu?

Hai người Tiền Lượng cùng Trương Hữu Phúc nhịn không được xấu hổ một hồi, trong lòng khẩn trương muốn chết, tiểu Trần cậu, đây không phải đang làm loạn à?

Tự tìm phiền phức!

Tiểu tử cậu không vuốt mông ngựa là được rồi, nói vài lời dễ nghe sẽ chết à?

Lúc này nói bỏ sót cái gì, có thể bỏ sót cái gì chứ?

Đang lúc Trần Thương định nói chuyện, y tá bỗng nhiên nói:

- Trong ống dẫn lưu chảy máu!

Lập tức!

Tất cả mọi người biến sắc!

Tập trung nhìn vào, quả nhiên, từ trong ống dẫn lưu chảy ra máu!

Vì sao lại có máu?

Máu từ đâu ra? 

Lúc này, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Đột nhiên bị chảy máu, khiến Chu Hoành Quang biến sắc, lông mày nhíu chặt, thần sắc lo lắng!

Bỗng nhiên ông nghĩ đến Trần Thương vừa nói, ở đâu có vấn đề!?

Chẳng lẽ tiểu Trần phát hiện?

Lập tức mắt nhìn chấm chẩm Trần Thương:

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!