Chương 35:

 

Bọn họ dùng trăm phương nghìn kế để lấy lòng Lâm Bách Thuận, vậy mà trong mắt Diệp Phi anh ta lại chẳng khác gì con giun con dế.

 

Sự chênh lệch này, quả thực quá lớn.

 

Hàn Tư Tư càng khó chịu hơn.

 

Kẻ vô dụng thì vẫn là kẻ vô dụng mà thôi, dựa vào đâu mà lội ngược dòng chứ?

 

Lại còn lại lội ngược dòng lần thứ hai?

 

Cô ta sắp khóc đến nơi rôi.

 

“Không làm phiền hai vị ăn cơm nữa, không làm phiền hai vị ăn cơm nữa.”

 

Lâm Bách Thuận thức thời đứng thẳng dậy sau đó mỉm cười nói với Hàn Tư Tư: “Tư Tư, sao cô không nói sớm với tôi cô có quen biết với Diệp thiếu?”

 

Nhìn thì có vẻ anh ta đang trách móc Hàn Tư Tư nhưng thực ra bên trong lại có ý khác, hai mắt Hàn Tư Tư sáng lên.

 

“Chúng tôi không quen.”

 

Diệp Phi thản nhiên dập tắt ý định của Hàn Tư Tư: “Nhược Tuyết, về nhà.”

 

Sau đó anh kéo Đường Nhược Tuyết rời đi.

 

“Hiểu rồi, hiểu rồi.”

 

Lâm Bách Thuận liên tục gật đầu cung tiễn Diệp Phi rời đi.

 

Vẻ mặt của Hàn Tư Tư rất âm trầm, sau đó cô ta lúng túng nhìn mọi người, chuyện này đều do cô tự tìm tới.

 

Cô ta cho rằng mình đã sống đủ tốt rồi, tốt nghiệp hai năm đã làm quản lý, tiền lương năm vạn tệ, cho nên cô có tư: cách coi thường tên vô dụng Diệp Phi.

 

Nhưng bây giờ so với người ta thì cô ta là cái thá gì chứ!

 

Hơn nữa cô khiến Diệp Phi mất mặt như vậy, rất có thể sẽ khiến Lâm Bách Thuận đá cô ra khỏi cục…

 

Cửu đại gia lại đạp bàn lần nữa: “Sinh con trai thì phải sinh được người như thế chứ, phải như thế chứ.”

 

Sau khi đại phú hào ra ngoài, Đường Nhược Tuyết không rụt rè nữa mà vui vẻ ôm lấy Diệp Phi.

 

Suốt một năm qua, trước mặt người nhà cô đều bị chế giễu, chỉ có đêm nay là được người ta nhìn bằng ánh mắt ghen tị mơ ước.

 

Vì vậy tình cảm của cô đối với Diệp Phi cũng tăng lên không ít.

 

Nhưng cô cũng nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng tránh khỏi người Diệp Phi.

 

Diệp Phi không để Đường Nhược Tuyết tránh ra, anh nắm tay cô lại. Đường Nhược Tuyết muốn tránh đi nhưng lại bị Diệp Phi nắm chặt tay lại.

 

Cuối cùng, Đường Nhược Tuyết chỉ có thể để mặc Diệp Phi nắm tay mình.

 

Tình cảm của hai người đã thay đổi rồi.

 

Hai người đang chuẩn bị lên xe rời khỏi đây thì lại nghe thấy tiếng ồn ào ở phía trước: “Không ổn rồi, có người ngất xỉu!”

 

Đường Nhược Tuyết và Diệp Phi sững sờ một lúc rồi chạy về phía đám người ở không xa.

 

Hai người nhanh chóng tới nơi xảy ra chuyện. Một ông lão tóc bạc trăng đang năm trên mặt đất, trông đã gân sáu mươi tuổi, rất gầy quộc.

 

Đặc biệt là ngũ quan của ông ta trông chẳng khác nào một bộ xương cả, bây giờ lại đang là buổi tối, khiến người ta tưởng rằng mình gặp ma.

 

Lúc này, mắt ông ta nhắm nghiền, khom người lại, khẽ run tẩy.

 

Một cô gái mặc quần áo của Givenchy, khuôn mặt xinh đẹp đang lo lắng ngồi bên cạnh ông ta.

 

Cô gái này đang dùng điện thoại di động gọi xe cứu thương, khàn giọng hét lớn địa chỉ vào điện thoại, bảo bọn họ mau tới cứu người.

 

Sau đó, cô ta gào lên với mọi người xung quanh: “Ở đây có ai là bác sĩ không?

 

“Có ai là bác sĩ không, cứu ông nội tôi với?”

 

Sắc mặt ông lão đang dần dần trở thành màu đen, hơi thở cũng dần dần yếu đi.

 

Ai cũng nhận ra tình hình không hề lạc quan, xe cứu thương còn không tới thì ông ta sẽ chết mắt.