"Các người thật sự rất quá đáng!"

Diệp Phong - một trong những đám fan não tàn của Nguyễn Kiều Kiều đột nhiên đứng lên cùng những người khác tranh chấp.

"Chúng ta chỉ là chỉ tùy tiện thảo luận, Diệp Phong, cậu đừng nóng giận......"

Đều là đồng học chung lớp, tốt xấu gì Nguyễn Kiều Kiều với Diệp Phong cũng đều là bạn lâu năm của họ.

Bọn họ không giống Nguyễn Manh Manh, là người từ ngoài chuyển đến.

Ở chung lớp học một thời gian dài, tóm lại sẽ có cảm tình.

"Hừ, cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy, các người chẳng lẽ không biết bốn chữ "nhân ngôn đáng sợ" này viết như thế nào sao? Kiều Kiều mới xin nghỉ bệnh, nếu biết sau lưng bị các người nói mình như vậy, còn không biết sẽ chịu thêm bao nhiêu thương tâm!".

Lời của Diệp Phong nói làm các đồng học ngượng ngùng, từ sôi nổi chuyển sang trầm mặc.

Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ rất nhỏ khó phát hiện từ phía sau phòng học truyền đến.

Bởi vì cả lớp đột nhiên an tĩnh lại, âm thanh tiếng cười này liền trở nên dị thường rõ ràng.

"Nguyễn Manh Manh, cô cười cái gì?"

Diệp Phong quay đầu lại nhìn về phía Nguyễn Manh Manh, khoé môi khẽ nhếch.

"Tôi?" Nguyễn Manh Manh vẫn tươi cười, mi mắt như cũ cong cong.

"Tôi không cười cái gì a, chính là cười có người chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn."

"Cô có ý tứ gì? Cô nói ai là quan châu, ai là dân chúng?" Diệp Phong cũng không ngu, lập tức tìm ra trào ý trong lời nói của Manh Manh.

"Tôi không có ý tứ gì, ai là song tiêu cẩu, ai chính là châu quan lạc."

Người khác nói Nguyễn Kiều Kiều, đó chính là "nhân ngôn đáng sợ".

Nhưng thời điểm Nguyễn Kiều Kiều cùng với Diệp Phong tùy ý bịa đặt bôi nhọ nàng, như thế nào không nói đến bốn chữ "nhân ngôn đáng sợ" này?

Ai song tiêu cẩu, ai chính là châu quan, quả thực vừa nghe là hiểu ngay.

"Nguyễn Manh Manh, cô đừng cho là tôi không thể làm gì cô. Tôi khuyên cô đem những lời này thu hồi ngay đi, bằng không tôi sẽ không để yên cho cô!".

Nữ thần trong lòng hắn ngã bệnh, riêng chuyện này đã làm cho Diệp Phong hoàn toàn mất lý trí.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh Nguyễn Manh Manh có thể thoải mái ngồi ở trong phòng học, hắn liền nhịn không được cất giọng châm chọc mỉa mai.

Mà Nguyễn Kiều Kiều lại bởi vì quá hiếu thuận, vô tội liên lụy, Diệp Phong liền hận không thể thay nữ thần bị bệnh, giúp nữ thần lau nước mắt.

"Phốc, hảo đi...... Cậu nói đúng, tôi đích xác là nên đem những lời này thu hồi đi." Nguyễn Manh Manh nghiêng nghiêng đầu, con ngươi trong đáy mắt tràn ngập bỡn cợt.

"Rốt cuộc, cẩu cẩu là động vật đáng yêu như vậy, tôi không nên nhục cẩu."

"Nguyễn Manh Manh, cô......" Diệp Phong nhịn không được đưa lên nắm đấm tiến đến trước mặt Nguyễn Manh Manh.

Nguyễn Manh Manh không hề sợ sệt ngồi yên tại chỗ.

Nàng là đang chờ Diệp Phong qua đây.

Chỉ cần hắn dám ra tay, nàng nhất định sẽ làm Diệp Phong hối hận đến mức sống không bằng chết!

Thời điểm Diệp Phong dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới trước mặt Nguyễn Manh Manh.

Vẫn luôn nằm ngủ say sưa trên bàn, Lệ Quân Triệt đột nhiên nâng lên khuôn mặt nhập nhèm vừa mới tỉnh.

Ánh mắt hơi loé, mỹ thiếu niên liền đứng lên.

Hắn tuy rằng mới 16 tuổi, nhưng thân cao một m78, so với Diệp Phong cao hơn một cái đầu.

Thiếu niên tay dài chân dài, cánh tay dài duỗi thân, tay phải nhẹ nhàng chắn ở phía trước Diệp Phong.

"Rác rưởi, ngươi ảnh hưởng đến giấc ngủ của ta."

Thiếu niên từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt tuấn tú tràn ngập ghét bỏ, lạnh nhạt.

Hắn kêu Diệp Phong là "rác rưởi", kêu đến cực kỳ thuận miệng.

Đồng học trong lớp đều còn nhớ rõ, cái danh "rác rưởi" này cũng là do Diệp Phong tự tìm lấy.

Ai kêu hắn lần trước ở trước mặt Càng Quân Triệt nói dõng dạc "ai chỉ số thông minh thấp chính là rác rưởi"."

"Càng Quân Triệt, chuyện này cùng cậu không quan hệ, cậu đừng xen vào việc người khác!" Diệp Phong khó thở công tâm, lại bị Càng Quân Triệt chửi một tiếng "rác rưởi" ngay vào mặt, lập tức gấp đến đỏ mắt.

Lúc này, cũng không rảnh lo Nguyễn Manh Manh là nữ sinh, Càng Quân Triệt là học sinh lão sư xem trọng nhất.

Tóm lại, hắn muốn đem ác khí trong lòng giải phóng ra ngoài!

"Ta nói lại lần nữa, ngươi...... Quấy rầy đến giấc ngủ của ta." Lệ Quân Triệt nheo lại con ngươi dẹp dài, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra hàn khí lạnh lẽo.

Từ góc độ Nguyễn Manh Manh nhìn qua, giờ khắc này Lệ Quân Triệt không giống ngày thường luôn bày ra vẻ mặt vô hại.

Ngược lại, có một khí phách rất giống Lệ Quân Ngự, lạnh lùng nguy hiểm.

"Càng Quân Triệt...... Cậu có biết hay không, Diệp gia chúng tôi....."

Diệp Phong còn chưa nói xong. Ánh mắt thanh lãnh của mỹ thiếu niên đã không chút để ý quét tới.

Chỉ thấy môi mỏng hắn khẽ mở, âm thanh thâm trầm, thấp lãnh, phun ra một chữ ——

"Cút."