Không trêu chọc nổi không trêu chọc nổi ——Má Vương xoa xoa huyệt Thái Dương, rụt rụt cổ."Nếu không còn chuyện gì vậy tôi đi ra ngoài trước.


Buổi tối, đừng tiếp tục giày vò mọi người, cũng đừng tiếp tục giày vò chú Triệu, nghỉ sớm một chút."Giọng điệu Nguyễn Manh Manh bình thản nói.Nhưng nghe vào trong tai má Vương, không khác nào nhắc nhở Tràn ngập ý vị cảnh cáo.Má Vương nào còn dám không tuân theo, ngay lập tức liền sắp xếp những người khác nhanh chóng tản đi, có chuyện gì ngày mai làm tiếp.Nói tóm lại một câu, ngàn vạn không thể quấy nhiễu đến đại tiểu thư nghỉ ngơi.Mà Nguyễn Manh Manh đi ra cửa phòng, bất ngờ liền đụng với ba người đứng cạnh cửa.Chú Triệu, Lệ Quân Triệt, còn có Lệ Quân Tỳ.Khuôn mặt chú Triệu cảm động, nếp nhăn trên mặt đều sắp chen thành một đống.Thiếu niên đẹp trai kéo sau cổ áo em trai mình, để ngừa thằng nhóc này lao ra, thuận tiện đưa mắt rơi vào trên tay nhỏ của Nguyễn Manh Manh.Ừm...!Xem ra, anh cần ước định một lần nữa, độ nguy hiểm của công việc mật thám hiện nay.Đặc biệt, nếu như kẹo bông gòn biết được, anh đã từng ở trong đáy lòng, từng báo cáo cô vài lần nhỏ.Anh có thể bị chết rất thảm hay không?Mà người bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ, lúc này thì lại mang theo đầy mặt sùng bái.Nhìn thấy Nguyễn Manh Manh đi ra, cậu lập tức mở hai tay ra, muốn vồ tới ——"Chị gái, chị quá lợi hại! Có thể tay không cầm cột đèn bàn, biết chơi game, lại còn đẹp đẽ như vậy...!Chị gái, chị mau nói cho em biết chị còn có cái gì mà không biết làm nữa chứ, em em em...!Ai nha, anh ba, anh mau thả em ra, em muốn đi ôm chị gái!"Bé trai có dung mạo tinh xảo, lúc này là kích động hỏng rồi.Tự cậu đẹp đẽ như thần tiên, lại cũng có thể vô cùng chân chó khen chị mình đẹp đẽ.Từ trong miệng một bé trai đẹp đẽ, nghe được ca ngợi như vậy.Thực sự là so với bất kỳ tán thưởng nào khác, đều càng làm người ta cao hứng hơn.Lệ Quân Triệt thực sự không chịu được dáng vẻ nịnh hót của em trai nhà anh.Nhẹ buông tay, người bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ liền như tên rời cung, đâm vào trong lồng ngực Nguyễn Manh Manh một cái."Chị gái, đêm nay em có thể ngủ với chị hay không ——" bé trai ở trong lồng ngực Nguyễn Manh Manh, giơ tròng mắt đen lay láy lên."Chị có thể nói cho em biết một chút, chị là vì sao luyện thành Cửu Âm Bạch Cốt Trảo hay không?"Cửu...!Cửu Âm Bạch Cốt Trảo...Khụ, rất tốt, não của người bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ mở rộng đến mức rất lớn."Cái kia không phải Cửu Âm Bạch Cốt Trảo gì, chỉ là bởi vì chị gái có sức lực lớn.

Em ăn nhiều cơm, đừng cứ kiêng ăn không uống sữa tươi không ăn cà rốt, cao lớn hơn một chút cũng có thể có sức lực như thế.


Được rồi...!Em nhanh đi ngủ, ngoan."Rất muộn, người bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ thật sự không thể lại náo loạn, đi nghỉ sớm một chút.Có Nguyễn Manh Manh giục, Lệ Quân Tỳ lại rất nghe lời chị gái, quả nhiên ngoan ngoãn để chú Triệu dẫn theo, trở về phòng.Mà sau khi Nguyễn Manh Manh phất phất tay với Lệ Quân Triệt, đi về hướng phòng của mình.Tay mới vừa đụng tới nắm cửa, phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng của Lệ Quân Triệt, sốt ruột hơn bình thường ——"Cái kia, kẹo bông gòn...!Tuy rằng tôi cũng rất mơ hồ, thế nhưng tôi cảm thấy mặc kệ như thế nào, nên chờ sau khi anh cả tôi trở về, nghe anh ấy chính mồm nói."Lệ Quân Triệt nói câu này, thực sự là vô cùng khó hiểu.Nghe Lệ Quân Ngự chính mồm nói, nói cái gì đây...động tác của Nguyễn Manh Manh hơi ngưng lại, thoáng đợi hai giây, mới mở miệng."ừm, đương nhiên.


Anh ấy là anh cả chúng ta, nếu như thật sự có bảo bảo, chờ anh ấy công bố ra chúng ta đều nên chúc mừng anh ấy."Cô không quay đầu lại, nói xong cũng trực tiếp mở cửa, tiến vào phòng....Đêm đó, điện thoại di động của Lệ Quân Ngự vẫn tắt máy.Đêm đó, anh không hề trở về.Đêm đó, Diêu Vũ Tình ở phòng chếch đối diện Nguyễn Manh Manh dường như không quá thoải mái, liên tiếp gọi bác sĩ hai lần , cuối cùng thẳng thắn để bác sĩ ở lại.Đêm đó, nhất định là một đêm không ngủ..