Lệ nhị gia là người có tính cách ôn hòa nho nhã, đối với anh trai Lệ Diệu Dương càng là kính trọng rất nhiều, bởi vậy quan hệ với mấy đứa trẻ nhà lớn, từ trước đến giờ không tệ.Lúc này, anh ta đứng trước mặt Lệ Quân Ngự, đè thấp tiếng nói, lời nói ý vị sâu xa khuyên bảo."Huống chi —— "Lệ Minh Dương thở dài: "Làm người đàn ông, dù cho con không thích cô gái gọi là Diêu Vũ Tình kia, nhưng làm chính là làm.

Người đàn ông, nên có lòng đảm đương trách nhiệm.

Đứa bé trong bụng của con bé là của con, con nên phụ trách.""Đứa bé trong bụng của cô ta không phải là của con." Lệ Quân Ngự lạnh lùng trả lời, thái độ kiên quyết."A...!Dám làm không dám nhận à, cháu lớn.


Không nhìn ra, con lại là người như vậy." Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng cười gằn.Chú ba của Lệ Quân Ngự cũng chính là con nhỏ nhất của ông Lệ và bà Lệ - Lệ Hoằng Dương, lúc này ngồi trên ghế salông ở bên hông, e sợ thiên hạ chưa đủ loạn."Cháu lớn, người đàn ông không phải làm như vậy.

Chú ba biết con ở phương diện kia không có kinh nghiệm gì...!Nếu như sớm biết con sẽ bị nắm trong tay loại phụ nữ này, nhất định đã sớm dạy con biện pháp bo bo giữ mình khi ra ngoài một chút.Nhưng mà, nếu chuyện đã xảy ra, vậy con cũng chỉ có thể để người ta sinh con ra.

Này dù sao cũng là chắt quý mà ông bà mong ngóng bao nhiêu năm.


Còn người phụ nữ kia, nếu như con không thích, cho ít tiền đuổi đi là được rồi...!Có thể nửa đêm đến phòng con, dựa vào con say rượu, mạnh mẽ trở thành người đàn bà của con —— hừ, còn không biết lúc đó, cô ta có phải là lần đầu tiên hay không, có sạch sẽ hay không."Lệ Hoằng Dương, nhìn như là đang khuyên Lệ Quân Ngự.Nhưng kì thực giấu diếm đủ loại trào phúng ở bên trong.Đặc biệt câu cuối cùng, hầu như chính là đang nói, rất có thể Lệ Quân Ngự là lượm cái giày rách.Lấy một người phụ nữ đã sớm không sạch sẽ.Tuy rằng bà Lệ thiên vị con trai nhỏ, nhưng nghe anh ta nói chuyện như vậy, cũng không chờ Lệ Quân Ngự đáp lời, liền tát một cái vỗ vào trên ót con trai."Hoằng Dương, con tốt xấu gì cũng là trưởng bối, nói như thế nào..."Lệ Hoằng Dương lớn như vậy rồi, bị bà vỗ sau gáy không chỉ không buồn bực, trái lại còn kéo tay bà cười khà khà.Dáng dấp kia, làm bà có chút tức giận cũng tức giận đến nở nụ cười.Thực sự là căn bản không có cách nào với thằng nhóc này.Trong lòng Lệ Minh Dương biết em trai là bất mãn hai ông bà già, cho tới nay bồi dưỡng Lệ Quân Ngự là người nối nghiệp đời kế tiếp, cho nên mới cố ý tìm cớ.Giọng Lệ Minh Dương trầm xuống nói: "Quân Ngự, chú ba của con chỉ là quan tâm con, cậu ta nói chuyện từ trước đến giờ đều là như vậy, đừng quá để ý."Lệ Quân Ngự ngay cả mí mắt cũng không nhấc một cái, sắc mặt vẫn vô cùng lạnh nhạt.Đối với chú ba này mà nói, trên thực tế, anh là một chữ cũng không nghe.Loại con trai ỷ vào mình là con muộn của ông nội bà nội như anh ta, cũng sẽ chỉ là công tử bột sống phóng túng, tiêu tiền, mà không kiếm tiền.Ở trong mắt Lệ Quân Ngự, giống như là rác rưởi.Nghe anh ta nói thêm vài chữ, đều là lãng phí thời gian.Có điều, đối với chú hai Lệ Minh Dương, từ trước đến giờ Lệ Quân Ngự đều rất tôn trọng.Anh nhấc mắt nhìn về phía Lệ Minh Dương, lạnh nhạt nói: "Chuyện này, con sẽ không thay đổi chủ ý.

Người phụ nữ kia con không muốn, đứa trẻ cũng nhất định phải xoá sạch.

Lời cô ta nói, một chữ con cũng không tin."Sở dĩ Lệ Quân Ngự dám khẳng định như vậy, là bởi vì anh biết người phụ nữ này đang nói láo.Có lẽ là vì triệt để quấn lấy anh, người phụ nữ gọi là Diêu Vũ Tình này, nghe thấy câu nói đầu tiên của ông nội, liền nói đêm đó, cô là bị anh đã uống say, cưỡng bức.Mà trên thực tế, không có ai, dù cho là Lăng Bắc cũng không biết tình huống chân thực đêm đó..