Bọn học sinh vừa thu thập mặt bàn vừa lẩm bẩm.Cao Hán Thu tập mãi thành quen nghe các bạn học oán giận, ôm bài thi đứng lên bục giảng, chuẩn bị phát đề.Chính vào lúc này, một giọng không đúng lúc, bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền vào."Giáo viên Cao, Nguyễn Manh Manh làm đối tượng sát hạch chủ yếu của Hội Học Sinh lần này, nên ngồi một vị trí riêng, để ngừa dối trá.


Nha, ngồi chỗ đầu tiên ở hàng thứ nhất là được rồi, em tự mình giám thị."Cố Huyễn thay đổi một thân áo khoát màu đen, mang khăn quàng cổ dài màu xám, tự cho là đẹp trai bức người, nghiêng người dựa vào một bên khung cửa, bới bới tóc.Trong phòng học, nhất thời sôi trào lên."Cố Huyễn học trưởng đến rồi! Anh ấy lại muốn tự mình giám thị —— ""Nguyễn Manh Manh bị Hội Học Sinh điều tra sao? Tại sao muốn sát hạch cô ấy...""Không biết, thế nhưng vừa nhìn, Cố Huyễn học trưởng vẫn là đẹp hơn trong video rất nhiều.""ừm, video kia có hiềm nghi bôi nhọ anh ấy, quay anh ấy xấu như vậy.

Cũng đúng nha, video kia là Nguyễn Manh Manh phát, Nguyễn Manh Manh và Cố Huyễn học trưởng có thù riêng...!Khụ, nói như vậy, Cố Huyễn học trưởng bây giờ cũng là lấy việc công trả thù riêng?"Đối với bạn học bình thường mà nói, Gút mắc yêu hận giữa Cố Huyễn và Nguyễn Manh Manh, chỉ là đề tài cho bọn họ tám chuyện.Đại đa số người đều là người bình thường việc không liên quan tới mình, lúc nhìn thấy video Bát Quái, sẽ kịch liệt thảo luận.Nhưng nhìn thấy bản thân Cố Huyễn, lại có cảm giác Cố Huyễn học trưởng thật là đẹp mắt, ngọc thụ lâm phong, quả nhiên xem người không thể nhìn hình trên video.Cố Huyễn tiếp nhận ánh mắt của đại đa số người ái mộ, kính ngưỡng, theo bản năng hất tóc một cái.Cuối cùng cũng coi như lòng tự tin ngày hôm qua bị Nguyễn Manh Manh đả kích, lại lượm trở về một lần nữa.Anh liếc chéo người phụ nữ ngồi ở hàng cuối cùng, thấy hai mắt cô mọng nước, hai gò má ửng hồng, ánh mắt trong veo kia dường như nhìn mình đưa tình ẩn tình.Nhất thời càng thêm tự tin, Nguyễn Manh Manh quả nhiên là thích mình.Nhưng mà, tình huống thật lại là.Nguyễn Manh Manh mới vừa rồi còn đầy đầu là Lệ Quân Ngự, trong nháy mắt nhấc mắt nhìn về phía Cố Huyễn, liền nổi lên một luồng kích động buồn nôn.Cô cũng không phải cố ý lấy Cố Huyễn ra so sánh với Lệ Quân Ngự, làm mình buồn nôn.Nhưng trong đầu, ngũ quan đẹp trai thâm thúy của Lệ Quân Ngự, vẫn tồn tại.Mà giương mắt, lại chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt bình thường không có gì lạ kia của Cố Huyễn, dựa cả vào quần áo hàng hiệu và đồ dùng hàng ngày tôn lên.So sánh mãnh liệt này, nếu đổi lại bất luận người nào, đều có một loại cảm giác không đành lòng nhìn thẳng.Thở dài, Nguyễn Manh Manh biết, cái gì nên đến vẫn sẽ đến.Cô thu dọn bút viết, cùng bạn học ngồi ở một vị trí phía trên, thay đổi chỗ ngồi.Bị Cố Huyễn giám thị làm bài, thiếu nữ cảm thấy...!độ khó của bài thi lần này, sợ không phải cấp Địa Ngục!Quả nhiên, sau khi bắt đầu kiểm tra, Nguyễn Manh Manh liền nhìn thấy một bóng người, không ngừng mà đi tới đi lui trước sau bàn của cô.Cố Huyễn lại như là đặc biệt hấp dẫn sự chú ý của cô, lúc thì đứng thành chữ 1, lúc thì đứng thành chữ 人, một hồi sau vậy mà lại nghiêng người dựa vào cửa, đứng hình chữ S ! ! !Anh ta cho rằng đây là nơi nào, đài trình diễn catwalk sao?Nếu không phải là đang thi, nếu không phải là không muốn nói chuyện với Cố Huyễn, Nguyễn Manh Manh thật muốn hô to với anh ta một tiếng: "Cố bạn học, có thể mời bạn ngồi xuống được không."(Xuất sắc, chính là thể hiện mình, khoe khoang, độc lĩnh phong tao xuất sắc nhất.


Cố xuất sắc, tương đương với đang giễu cợt năng lực giả vờ của Cố Huyễn quá xuất sắc.)Thật vất vả, viết xong hết thảy bài thi, cái trán thanh tú no đủ của Nguyễn Manh Manh, đều chảy ra một tầng mồ hôi tinh tế.Khó, quá khó...Đây là lần cô làm bài thi chậm nhất từ trước tới nay..