"Hiệu trưởng, em... Chúng em làm sao có khả năng nói xấu cô ấy. Cô ấy vừa chuyển đến trường học liền vơ vét bạn học, đả thương sáu bạn học, này đều là chuyện rõ như ban ngày!"

"Hừ, trò nói còn không thấy ngại, ngày hôm nay người ta vừa tới, tại sao phải vô duyên vô cớ vơ vét bạn học? Huống chi, một người nữ sinh như trò ấy, vì sao vơ vét sáu người nam sinh? Loại cớ hoang đường này, cũng chỉ có người Hội Học Sinh các trò nghĩ ra được!"

Vương hiệu trưởng đập một cái trên bàn làm việc, tức giận đến râu mép đều đang run lên.

Vừa nãy ông thực sự là đầu óc hồ đồ, mới tin tưởng những người này.

"Không phải hiệu trưởng, kỳ thực người vơ vét không chỉ một mình Nguyễn Manh Manh, cô ta còn có đồng lõa, Mộ Cảnh Hành lớp 13 chính là đồng lõa của cô ta..."

Thái dương Diệp Phong tất cả đều là mồ hôi, làm sao cũng không hiểu, đang yên đang lành cáo trạng vì sao lại biến thành như vậy.

"Hừ, có người hỗ trợ thì thế nào? Đừng nói Nguyễn bạn học là nữ sinh, chính là hai tên nam sinh, có thể đánh thắng sáu người sao? Nói như trò, là đang chất vấn sự quyết đoán của tôi!?"

"Không, đương nhiên không phải." Diệp Phong thề thốt phủ nhận, sắc mặt đã kinh biến đến mức cực kỳ khó coi và bị động.

ánh mắt Vương hiệu trưởng nhìn anh hận không thể ăn anh, Diệp Phong cũng không biết vì sao mình đắc tội hiệu trưởng, cúi đầu xuống hi vọng hạ thấp cảm giác tồn tại, không còn uy phong vừa nãy.

Vương hiệu trưởng hung tợn nguýt anh một cái, vừa nhìn về phía tên béo đứng ở một bên, "Còn có trò, Cảnh Hướng Kính. Nói, có phải là trò bắt nạt bạn học, còn trả đũa ngược lại?!"

"Hiệu trưởng, em thật sự không nói dối, em nói đều là sự thật..." Cảnh Hướng Kính đều sắp khóc.

Mặc dù là anh vơ vét trước, nhưng người bị đánh thực sự là anh mà!

Anh nói đều là sự thực, sáu người bọn họ đúng là bị bạn học nữ mềm mại đáng yêu kia, một mình quật ngã!

"Cảnh Hướng Kính, trò còn không nói thật! Xưa nay chỉ có trò bắt nạt bạn học, lúc nào có người từng bắt nạt trò? Đừng tưởng rằng có anh trai trò, tôi liền không dám động tới trò. Tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào của trò nữa, tự trò đi xin lỗi với Nguyễn bạn học."

"Nhưng hiệu trưởng, rõ ràng chính là Nguyễn Manh Manh đả thương Cảnh bạn học..." Diệp Phong không nhịn được, lại ngẩng đầu tranh luận.

Anh không thể cứ như thế trơ mắt nhìn Nguyễn Manh Manh, tránh được một kiếp.

Ai biết, lời còn chưa nói hết, liền bị Vương hiệu trưởng mạnh mẽ cắt ngang.

"Đừng tưởng rằng chuyện này chỉ có liên quan tới Cảnh Hướng Kính, Diệp Phong, trò cũng không trốn được liên quan đâu!"

Nghĩ đến dặn dò trong điện thoại, Vương hiệu trưởng nghiêm mặt, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.

"Trò, còn có hai người các trò..." Vương hiệu trưởng nhìn về phía Diệp Phong, lại nhìn về phía hai bạn học đứng phía sau anh.

"Các người nói xấu bạn học mới tới, đã nghiêm trọng tổn hại hình tượng trường học và Hội Học Sinh. Vì vậy, bắt đầu từ bây giờ, chức vụ của mấy người các trò ở Hội Học Sinh tạm thời đình chỉ, chờ các trò tự mình xin lỗi Nguyễn bạn học, được trò ấy tha thứ, mới có thể phục chức một lần nữa."

"Cái gì —— muốn chúng em nói xin lỗi cô ta?!"

Lần này, không chỉ là Diệp Phong, ngay cả hai người khác, cũng không nhịn được kêu sợ hãi.

*

Một bên khác, Nguyễn Manh Manh đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lệ Quân Ngự.

Ngón tay anh thon dài, luồn vào tóc đen mềm mại xoã tung của Nguyễn Manh Manh, nhẹ nhàng vuốt nhẹ.

động tác thân mật như vậy, rất dễ dàng khiến người ta nhìn ra, che chở và thân mật của người đàn ông đối với thiếu nữ.

Vào giờ phút này, hiệu trưởng đứng ở trước người bọn họ, chính là nghĩ như vậy.

ông ta xoa xoa tay, có chút sốt sắng, "Lệ thiếu, ngài yên tâm, chuyện này tôi đã an bài xong xuôi, chắc chắn sẽ không xảy ra bất kỳ sai lầm gì."

Hiệu trưởng hơn năm mươi tuổi, mặc âu phục đeo cà vạt.

Bình thường ở trường học xem ra uy nghiêm không ngớt, lúc này đối mặt Lệ Quân Ngự lại cúi đầu cong người, biểu hiện vừa thấp kém lại thấp thỏm.

"Ngoại trừ chuyện chuyển lớp, phía Hội Học Sinh cũng phải nghiêm tra." Hai chân Lệ Quân Ngự giao nhau, có chút lười biếng dặn dò.

Một tay anh nhẹ nhàng xoa xoa tóc dài nhu thuận của Nguyễn Manh Manh, một tay hững hờ gõ lên tay vịn sô pha.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hiệu trưởng, hơi nheo lại, thoáng giương cằm lên, mang theo thái độ trời sinh hơn người một bậc.

"Vâng, nhất định nghiêm tra. Bây giờ nhóm người này, tất cả đều đổi đi."

"Không cần phiền toái như vậy." Tiếng nói trầm lạnh, lạnh lùng cắt ngang.

Lệ Quân Ngự chếch mắt, tầm mắt lành lạnh rơi vào trên mặt trắng trẻo mũm mĩm của thiếu nữ.

Ánh mắt vốn sắc bén góc cạnh và thâm lạnh, liền lơ đãng trở nên mềm mại hơn.

Tay lớn âu yếm xoa xoa trên đầu Nguyễn Manh Manh, anh lạnh nhạt nói: "Em gái tôi không tệ, để cho con bé đảm nhiệm hội trưởng hội học sinh lần tiếp theo."