Tôi...

Hô hấp của Nguyễn Manh Manh thoáng chậm lại.

Cô cúi đầu, che đi nỗi thất vọng nơi đáy mắt, tự nhắc nhở bản thân:

- Không muốn... không muốn gặp!"

Mẹ còn sống, vậy sao lúc trước không trở lại nhận chị em cô chứ. Bà chẳng nhẽ không biết khi bản thân vừa ra đi, Tần Phương đó sẽ lập tức bước vào cửa sao?

Mấy năm nay nếu không phải cô còn một người chị tên là Nguyễn Thi Thi...

Người chị đó lại mạnh mẽ không ai bằng... vậy sợ rằng hai chị em cô đã sớm bị người phụ nữ kia ăn đến tận xương, một chút cặn cũng không còn rồi.

Mà ngay lúc hai chị em cô khổ sở không nơi nương tựa ấy, mẹ cô lại ở nhà họ Lệ ăn sung mặc sướng?

Nếu nói cô không muốn gặp mẹ là giả.

Nhưng giờ phút này, tâm tình Nguyễn Manh Manh lại tràn đầy sự mâu thuẫn.

Nếu như cô đi gặp mẹ, vậy sẽ có lỗi với Nguyễn Thi Thi.

Nếu như hai mẹ con cô gương vỡ lại lành, vậy những đau khổ mà những năm qua chị gái cô phải gánh chịu thì tính sao?

Nguyễn Manh Manh tự phủ định đi khao khát của bản thân, đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Ai ngờ vừa mới bước được một bước...

- A...

Một tiếng kinh hô mềm mại vang lên trong phòng sách.

- Anh... anh làm gì? Mau thả tôi xuống!

Nguyễn Manh Manh giật nảy mình, người đàn ông giống như tảng băng, lãnh đạm vô tình kia vậy mà lại đang ôm cô từ phía sau.

- Tôi cảnh cáo anh, mau thả tôi xuống, bằng không tôi...

Giọng cô vô cùng lớn, không hề sợ đối phương bị dọa chết.

Nếu như người này không phải Lệ Quân Ngự, một người có thân phận mà nhà họ nguyễn các cô không đắc tội nổi, cô khẳng định sẽ dùng sức bẻ gãy tay hắn mới thôi!

Đáng tiếc, lời cảnh cáo của cô hoàn toàn bị đối phương làm ngơ.

Anh từ phía sau ôm lấy vòng eo Nguyễn Manh Manh, khẽ cúi xuống, bế bổng cô lên.

Ôm kiểu công chúa nha!

Đậu phộng, tên này có phải bị bệnh hay không vậy?

Dù anh lớn nên có khuôn mặt đẹp trai đến ngây ngất cũng không thể tự tiện trêu chọc người ta vậy chứ!

Nguyễn Manh Manh ngoài miệng thì nói:

- Không muốn, buông ra, mau buông ra...

Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đã đỏ bừng.

Trời đất chứng giám, cô tuyệt đối không có chút mơ tưởng tới người đàn ông lạnh như tảng băng này.

Chỉ là... Chỉ là đối phương thực sự đứng đầu mọi tiêu chuẩn của cô rồi.

Mỹ nam đẹp cô cùng, khuôn mặt đường nét góc cạnh của anh hiện rõ trước mắt cô.

Á á...

Tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy khiến trái tim nhỏ bé của cô đập loạn xạ lên hết rồi.

- Anh, rốt cuộc anh muốn làm gì?

Ngoài miệng thì nói mạnh, nhưng cơ thể thì lại thành thực co rúm trong ngực anh.

Đôi mắt mới vừa rồi rơi nước mắt, lúc này đã trở nên long lanh phát sáng.

Con mắt lãnh đạm của Lệ Quân Ngự cụp xuống, dùng một ánh mắt nghiên cứu tìm tòi nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng kia.

Quả nhiên giống với kết quả điều tra trước đó.

Không tim không phổi, tâm tư đơn giản, là một cô gái không có chút lòng dạ nào.

- Phiền phức...

Anh lạnh lùng phun ra hai chữ, chỉ nghe hai chữ ấy khàn khàn, lạnh lẽo nhưng lại vô cùng dễ nghe.

Nguyễn Manh Manh cảm thấy lỗ tai cô như muốn mang thai luôn rồi.

Còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Lệ Quân Ngự ôm đi ra ngoài.

- Anh, anh muốn mang tôi đi đâu? Thả... mau thả tôi xuống, tự tôi đi được...

Nhị tiểu thư nhà họ Nguyễn xưa nay nổi tiếng hung hãn lúc này lại như một con thú nhỏ nhắn ngoan ngoãn.

Ngoài miệng thì liến thoắng không ngừng, như cái đầu nhỏ lại ngoan ngoãn rúc vào trong ngực người đàn ông. 

Khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt long lanh như biết phát sáng.

Cô không thích Lệ Quân Ngự, cũng không có hứng thú với người đàn ông này... Nhưng mà, từ nhỏ tới lớn cô chưa từng bị đàn ông ôm kiểu công chúa nhe vậy đâu.

Nằm trong vòng tay mạnh mẽ có lực kia, cô vậy mà lại sinh ra một cảm giác an toàn tới khó hiểu.

Khuôn mặt thậm chí còn từng chút, từng chút ủi vào lồng ngực anh.

Lệ Quân Ngự tận lực không thèm để ý đến cô gái đang "giãy dụa" trong lòng mình.

Ôm Nguyễn Manh Manh đang mặc một bộ váy như công chúa đi qua đại sảnh.

Dưới ánh mắt khiếp sợ của đám người giúp việc, rất nhanh anh đã ôm cô đi tới một căn biệt thự khác, đứng trước cánh cửa lớn đang đóng chặt.