Chương 94 Chắc chắn là Diệp Mộc Châu đã bán rẻ thân thể

Trong giọng nói của vệ sĩ tràn đầy sự coi thường: “Đẩy  xuống vách núi? Tiểu Ngũ muốn cô ta chết thì chỉ cần động

một ngón tay út, ví dụ như… bây giờ tôi có thể làm cho đầu của anh Hoắc xuất hiện một lỗ thủng. Hai chuyện này đều như nhau cả, hiểu không?”

Hoắc Ngạn Lâm chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cổ họng căng cứng.

Anh ta cảm thấy sát khí từ trên thân người đàn ông này, tên này thật sự muốn giết anh ta!

“Thôi vậy.” Sau khi thưởng thức vẻ mặt kinh hãi của mấy người bọn họ, Diệp Mộc Châu thản nhiên nói.

“Giết người ở đây có chút phiền phức, em không muốn lãng phí thời gian với bọn họ”.

Vệ sĩ dẫn đầu thu hồi súng, còn thổi ra một hơi: “Đi thôi, Tiểu Ngũ của chúng ta có lòng tốt, tạm thời tha cho mấy cái mạng chó của các người vậy.”

Anh ta mang theo cả đám vệ sĩ chuẩn bị rời đi. Trước khi rời khỏi, không biết là nghĩ tới chuyện gì, anh ta còn quay đầu lại.

“Diệp Khánh Thi, tôi khuyên cô đừng có lúc nào cũng bộ bộ cái miệng Diệp Mộc Châu đã từng muốn giết cổ, nếu không… đến lúc đó cô chết thật thì cũng đừng trách tôi”

Anh ta thật sự có lòng tốt mà nhắc nhở.

Dù sao thì nếu như anh cả và anh hai nghe được lời này, với cái tính bao che đó của hai người bọn họ, rất có khả năng Diệp Khánh Thi sẽ chết hơn chục lần.

Chờ bóng lưng của Diệp Mộc Châu biến mất, tay chân Diệp Khánh Thi mềm nhũn. Cô ta mất khống chế xụi lơ trên mặt đất.

Sắc mặt cô ta trắng bệt: “Tại sao chị ta lại biến thành như vậy… Những người đó là ai? Đám vệ sĩ đó… có quan hệ gì với chị ta…”

Ánh mắt Hoắc Ngạn Lâm hung ác nham hiểm. Người đàn ông đó gọi Diệp Mộc Châu là “Tiểu Ngũ”.

Tại sao Mộc Châu lại quen một người đàn ông không nói lý như thế? Vậy mà lại mang theo một khẩu súng bên người, vừa nhìn đã biết không phải người tốt lành gì.

Mấy năm nay Mộc Châu luôn ở bên cạnh mình, bạn bè và các mối quan hệ vân vân anh ta đều rõ như ban ngày, hoàn toàn không có người như vậy!

Trần Nguyên Nhã lộ vẻ hoảng sợ: “Chắc chắn là Diệp Mộc Châu đã bán rẻ thân thể. Nếu không thì làm sao lại có nhiều người giúp đỡ cô ta đến thế!”.

“Thật quá kinh tởm! Nhiều vệ sĩ như vậy cô ta lại có thể ngủ với tất cả, đúng là đồ không biết xấu hổ!” .

Hoắc Ngạn Lâm nhíu mày, tuy nhiên cũng không phản bác.

Một cô gái xinh đẹp có thể khiến những người đàn ông liếm máu trên mũi dao che chở.

Ngoài trừ loại giao dịch đó… thì còn có thể là cái gì?

Diệp Mộc Châu đi theo vệ sĩ cầm đầu đến một sân thượng.