Chương 76 Bọn họ cũng điên rồi sao?

Lớp trưởng muốn nói gì đó, nhưng lại im lặng, sau đó cảm thấy về mặt khí thế không thể thua: ” Đúng vậy, chúng tôi sẽ đứng hạng nhất”

Các bạn lớp chín nhìn nhau sau đó nuốt nước bọt cùng nhau hô: “Đúng vậy, dựa vào cái gì mà khinh thường bọn tôi? Chúng tôi sẽ đứng hạng nhất!”

Tường Linh Lan cũng cảm thấy Diệp Mộc Châu điên rồi: “Ha ha ha, hạng nhất? Cậu có thể đứng nhất? Diệp Mộc Châu, chi bằng cậu tìm một lão già rồi tiếp tục bảo người ta bao nuôi đi. Loại phế vật như cậu.”

“Tường Linh Lan, tôi không chỉ đứng nhất trong chuyên ngành lập trình, mà trong cuộc thi tiếng Anh toàn trường tôi.”

Cô hạ thấp giọng xuống: “Cũng phải đứng nhất”

Vừa nãy chẳng phải Tường Linh Lan khinh thường tiếng Anh của bọn họ không tốt sao?

Vậy thì cô sẽ nghiền nát cô ta trong cuộc thi môn tiếng Anh.

Tường Linh Lan không kìm được mà bật cười ha ha: “Nghe thấy chưa? Tên phế vật này muốn đứng nhất lập trình và cả trong môn tiếng Anh toàn trường nữa. Cười chết tôi rồi!”

Tất cả sinh viên đứng vây xung quanh đều không cười nổi. Bởi vì bọn họ nhìn thấy bốn từ “tình thế bắt buộc” trong mắt Diệp Mộc Châu. Bọn họ cảm thấy… Diệp Mộc Châu thật sự có thể làm được.

Đợi đã, đợi đã, bọn họ cũng tin một kẻ phế vật có thể làm được, bọn họ cũng điên rồi sao?

“Tường Linh Lan, cậu dám không?” Diệp Mộc Châu hạ giọng, hỏi từng chữ một.

Tường Linh Lan bị hoảng sợ trước khí thế của Diệp Mộc Châu, lúc này cô ta lại cảm thấy Diệp Mộc Châu rất đáng sợ.

Cô ta nói lắp ba lắp bắp: “Tôi. Tôi có gì mà không dám! Diệp Mộc Châu, cậu đợi đấy cho tôi, cậu chắc chắn sẽ thua.

Diệp Mộc Châu nhíu mày, quay người bình tĩnh bước đi.

Nhưng sau khi quay về lớp học, cô bỗng nhiên nhận ra tất cả sinh viên đều đang ngồi xem sách lập trình.

Cô không hiểu: “Các cậu làm gì vậy? Không ăn cơm sao?”

Một người ở hàng trước vừa đọc sách vừa viết lập trình khẽ ngẩng đầu lên: “Buông lời nói kiên quyết phải đứng đầu thì chúng tôi không thể kéo chân sau của cậu được, chúng tôi phải cố gắng tạo ra một bầu không khí học tập tốt đẹp để mọi người cùng nhau cố gắng!”

Diệp Mộc Châu: “…”

Một bạn học ở bên cạnh gật đầu: “Đúng vậy đó, lần này liên quan đến mặt mũi của cả lớp chúng ta, chúng ta phải cùng nhau cố gắng. Nào, cậu ngồi đi, ngồi xuống học đi!”