Chương 70 Không dám lên tiếng

Bốp.

Giang Bắc Minh thản nhiên thu tay về: “Cô xem, một cái tát không phải là vỗ vang đấy à?”

Xung quanh lâm vào yên lặng quỷ dị.

Sắc mặt Tường Linh Lam thay đổi, vô thức muốn đánh trả, nhưng người đối diện là Giang Bắc Minh, cho cô ta mười lá gan, cô ta cũng không dám trả lại cái tát này vào mặt Giang Bắc Minh!

Giang Bắc Minh làm giám đốc trường Thanh Đại, anh bình thản quét mắt nhìn mọi người: “Trước khi chuyện này chưa được điều tra rõ ràng, còn để tôi nhìn thấy người nào ăn nói lung tung… các cậu có thể thử xem”

Vốn có mấy nam sinh muốn ra mặt vì Diệp Khánh Thy, nháy mắt đã sợ như chim cút, trốn trong góc  không dám lên tiếng.

Lúc này Giang Bắc Minh mới rời đi, anh xoay người đi tìm Diệp Mộc Châu.

Cách đó không xa, Lâm Khiếu Phương rất là đau lòng: “Ông chủ Cửu, ông chủ Cửa! Cơ hội tốt như vậy lại để cho thằng nhóc nhà họ Giang rồi! Cậu Minh có suy nghĩ gì với bà chủ vậy? Ông chủ Cửu, ngộ nhỡ anh bị nạy góc tường thì phải làm sao!”

Hoắc Việt Bách bình thản nhướng mắt lên.

Lâm Khiếu Phương thở dài, nhìn thấy Giang Bắc Minh đã tìm được Diệp Mộc Châu, hai người đi vào một phòng học.

Anh ta vô thức nhìn lên đỉnh đầu của Hoắc Việt Bách. Ông chủ Cửu, tóc của anh vẫn đen đúng không? Sao tôi nhìn lại có ít màu xanh nhỉ. Ánh mắt Hoắc Việt Bách lành lạnh quét qua. “A? Ông chủ Cửu, anh cứ đi như này à? Đi, đi đâu.” “Phòng hiệu trưởng.”

Hoắc Việt Bách nói với giọng không nhanh không chậm: “Có một số người không xứng làm giáo viên, cậu nói có đúng không?”

Lâm Khiếu Phương bỗng cảm thấy, cố vấn Trương kia sắp thảm rồi.

Bên kia, Diệp Mộc Châu xuyên qua hành lang, mọi người rỉ tai thì thầm nói xấu sau lưng: “Sao người này vẫn không biết xấu hổ mà đến trường vậy?”

“Đoán chừng chính là mặt dày” Diệp Mộc Châu khẽ cười một tiếng, xoay người đi về phía phòng học. Nhưng không ngờ, cô bị một người chặn đường. “Mộc Châu, tôi không ngờ cô sẽ vì tiền mà ra chuyện thế này.”

Diệp Mộc Châu lạnh nhạt ngẩng đầu. Tuy Hoắc Ngạn Lâm vẫn chưa xem bài đăng, nhưng cũng nghe được bát quái của người khác. Diệp Ngọc Châu làm tiểu tam cho một ông già, đi siêu xe đến trường. Anh ta thật không ngờ, anh ta chỉ chỉ ở bên Khánh Thy, Diệp Mộc Châu liền sa đọa như vậy!

“Mộc Châu, cô có còn là Mộc Châu trong sáng mà tôi quen không? Loại ông già hơn năm mươi tuổi đó mà cô cũng ngủ được hả? Nếu cô thiếu tiền, tại sao không nói cho tôi biết!”

Diệp Mộc Châu phiền chết đi được.

Nhưng cố tình cô đi bên trái, Hoắc Ngạn lâm liền đi bên trái ngăn cô lại.

Cô đi bên phải, Hoắc Ngạn Lâm lại chăn cô tiếp.

“Mấy năm nay ở bên ngoài, rốt cuộc cố đã tiêu tiền của ai? Mộc Châu, lúc đó cô mới mười lăm tuổi! Cô liền vì tiền mà leo lên người ôn già, sao cô lại như vậy!”

Diệp Mộc Châu dừng bước.