Chương 59: Anh hạ thấp giọng: “Cô đang câu dẫn tôi.”

Sắc mặt Hoắc Việt Bách trầm xuống: “Tôi từng hôn ai?”

Diệp Mộc Châu bịt miệng, say bí tỉ nói thầm: “Tôi không nói đấy, nếu anh biết tôi đã phát hiện bí mật của anh, ngộ nhỡ anh đem tôi đi diệt khẩu thì phải làm sao.”

Hoắc Việt Bách bị tức đến bật cười: “Bây giờ biết sợ rồi à.” Vừa nãy lúc gọi anh là đồ tồi, người phụ này mất não hả?

Trong lúc mơ mơ màng màng, Diệp Mộc Châu cảm giác hình như mình được bể vào phòng tắm.

Trong bồn tắm, nước da trắng nõn của người phụ nữ như ẩn như hiện, kích thích thần kinh của anh.

Hoắc Việt Bách trượt trượt yếu hầu, rời tầm mắt mới miễn cưỡng lòng bàn tay nóng bỏng Xoẹt qua da thị cô.

Đợi cô tắm xong, Hoắc Việt Bách mới phát hiện người mình toàn là mồ hôi, anh dứt khoát tắm nước lạnh, đẹ lại sự xúc động.

Diệp Mộc Châu ở trên giường lăn hai vòng, nửa tỉnh nửa mê cầm lấy điện thoại, tùy tiện ấn trên điện thoại, sau đó mê man chìm vào giấc ngủ.

Mười giây sau, màn hình điện thoại cô sáng lên. Hệ thống cãi lộn tự động đã khởi động xong. Cô có thể ngủ, nhưng nhất định phải ầm ĩ!

Đồ tồi Hoắc Việt Bách lại lừa cô lên giường, muốn thừa dịp cô uống say giậu đổ bìm leo!

Vừa vặn, để cô thử xem hệ thống cãi nhau tự động của đàn anh lợi hại đến đâu!

Đợi Hoắc Việt Bách tắm xong đi ra, lúc anh chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, anh chợt phát hiện điện thoại của Diệp Mộc Châu sáng lên.

Người đàn ông nhíu mày, vô thức định đi tắt màn hình.

Sau đó trong điện thoại vang lên giọng nói không có chút tình cảm nào của máy móc: [Đừng chạm vào tôi, anh cũng xứng à.]

Vẻ mặt của Hoắc Việt Bách cứng lại.

Giọng nói cứng nhắc tiếp tục vang lên: [Hay là anh không mua nổi cái gương, sao anh không nhìn xem bộ dạng mình thế nào.]

[Ngủ chung một cái giường với bản cô nương, anh không sợ thăng thiên à?]

Hoắc Việt Bách cảm thấy giọng nói máy móc này rất là quen thuộc. Anh nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra, anh chợt mỉm cười. Tốt lắm.

Chương trình cãi nhau tự động mà anh viết.

Đang mắng anh.

Ngày hôm sau, Diệp Mộc Châu từ trên giường ngồi dậy.

Đợi đã, nơi này chẳng phải là phòng ở Thủy Nguyệt Vân Sơn sao? Tại sao cô lại ngủ ở đây!

“Diệp Mộc Châu, cô rất ồn” Người đàn ông bực mình mở mắt ra, đối diện với ánh mắt hoảng sợ của cô.

Diệp Mộc Châu chỉ chỉ vào mình, cô? Rất ồn?

Cô nuốt một ngụm nước miếng, sờ cơ thể trong chăn của mình, nháy mắt sắc mặt cô trắng bệch, cao giọng nói: “Hoắc Việt Bách, sao tôi lại ngủ cùng anh! Quần áo tôi đâu!”

Hoắc Việt Bách nhìn thời gian, nhíu mày: “Cô nói đi?”

“Tôi, tôi cái này không phải tôi quên nên mới hỏi anh sao?” Diệp Mộc Châu càng nói càng nhỏ.

Hôm qua cô uống say… sau đó, sau đó… Sau đó cô không nhớ gì nữa. Tại sao cô lại ngủ ở phòng ngủ chính? Tại sao trên người cô không một mảnh vải?

Hay là cô đã mượn danh nghĩa uống say, bá vương ngạnh thượng cung Hoắc Việt Bách!

Ánh mắt Hoắc Việt Bách nhìn cô như đang nhìn đứa ngốc, cười nhạo một tiếng: “Bà chủ Hoắc, quần áo cô ở đầu sao mà tôi biết được, sáng sớm không mặc quần áo hoảng hốt trước mặt tôi, tôi nghi ngờ…”

Hạ hạ thấp giọng: “Cô đang câu dẫn tôi.”

Câu nói này đánh trúng vào chỗ mềm của Diệp Mộc Châu, cô đỏ mặt, cả người nóng lên, thẳng cổ quấn chặt chăn: “Đây làviệc ngoài ý muốn!”

“Nǥoài ý muốn? Tối qua cũnǥ là nǥoài ý muốn. Sánǥ nay cũnǥ là nǥoài ý muốn?

Việc của bà chủ Hoắc có phải hơi nhiều rồi khônǥ?

Mộc Diệp Châu chợt lệ rời đầy mặt.

Tối qua nǥoài ý muốn cái ǥì chứ? khônǥ cần nǥhĩ cũnǥ biết, chắc chắn là cô đã mưu đồ quấy rối Việt Bách bị ônǥ chủ Cừu bắt tại trận.

Sao cô lại vội vã thế chứ! loại chuyện sắc đảm che trời này mà cũnǥ làm ra được.