Cảm nhận được vòng tay vững chắc và hơi thở đầy nam tính của nam nhân.

Mỹ Uyển cảm giác thật yên bình đến khó tả.
" Đúng là cảm giác này rồi , cảm giác yên bình , cảm giác được che chở , cảm giác như được ôm cả thế giới vào lòng thật là thoải mái " Hai tay bất giác xiết chặt nam nhân như sợ bị đánh mất đi vậy.

Bộ dáng giờ đây của nàng vô cùng hưởng thụ, nếu có người Thanh Vân tông ở đây thì sẽ trợn mắt há mồm.
Đây đây còn là tiên tử cao ngạo , lạnh lùng của Tống tiên tử mà bọn hắn biết sao.

Nhưng tất nhiên vòng tay đang ôm nàng kia không phải bọn hắn cho nên nếu có ai nhìn thấy hẳn sẽ là hộc máu vì ghen tức.
Cảm giác yên bình , ấm áp này diễn ra không được bao lâu.

Vì nàng biết vòng tay này sẽ không phải dành cho nàng.

Cảm giác mất mát này khiến cho hai hàng nước mắt của nàng bất giác lăn dài trên gò má mềm mịn của nàng.
Đang hưởng thụ cảm giác thoải mái như này bỗng nhiên Vũ Hạo lại nghe được một tiếng nức nở nhè nhẹ truyền ra.

Mà tiếng nức nở này lại phát ra từ trong lồng ngực của mình, khiến cậu triệt để ngơ ngác.
" Tống cô nương , nàng làm sao vậy " Nhìn hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi má kia của nàng Vũ Hạo bỗng cảm giác như mình vừa làm ra một sự việc xấu xa nào đó.

Nhưng hiển nhiên lại không biết mình đã làm gì, không phải nàng chỉ bảo mình ôm nàng sao.

Sao nàng lại phải khóc chứ, nhưng Vũ Hạo là người cơ trí đương nhiên là hiểu rõ tình huống này.

Đương nhiên đáp án chỉ có một...
" Không sao ...!chỉ là hạt bụi bay vào mắt mà thôi " Mỹ Uyển vội vàng tìm một cái cớ hết sức ngớ ngẩn nói.
Nếu người tu hành mà bụi bay vào mắt mà có thể chảy nước mắt thì cái hạt bụi đó phải to cỡ nào chứ.
Giờ phút này làm gì có lý nào mà Vũ Hạo lại không biết điều gì xảy ra cơ chứ.

Nhìn bộ dạng yếu đuối, mất mát này của nàng hiện lên trước mắt cậu.

Trước đây cậu luôn nghĩ nàng tỏ ra lạnh lùng và cố gắng tránh né cậu là do nàng ghét hay thậm chí là hận cậu vì đã tự tiện đụng chạm vào cơ thể nàng mà chưa được sự cho phép.
Nhưng không cho đến hôm nay mọi thứ lại đi ngược lại, qua những gì mà cậu nhìn thấy trước mắt đó chính là biểu hiện ra là nàng thực ra là thích mình.

Nàng tỏ ra lạnh lùng khi đối diện với mình là do nàng đang cố tình che dấu đi sự thẹn thùng của thiếu nữ tập yêu mà thôi.
Nghĩ tới đây Vũ Hạo chỉ cười cười lắc đầu thầm kêu " Đúng là một cô nàng ngốc ".


Đây là thế giới cường giả vi tôn hay thậm chí pháp luật còn không có lấy đâu ra lắm thủ tục như ở kiếp trước được.

Việc một vợ một chồng ở thế giới này hầu như là cực kì hiếm.

Đa phần đều là năm thê bảy thiếp là điều hết sức bình thường.
Mỹ Uyển đang định đẩy Vũ Hạo ra , nhưng hiểu được tình hình trước mắt cậu nào có dễ đang buông tha như vậy.
Kéo nàng trở lại, ôm thật chặt rồi khẽ cúi đầu đặt một nụ hôn lên vầng trán trơn bóng mịn màng của nàng.

Nhất thời hương thơm mê người càng lan tỏa vào trong mũi, da thịt mịn màng mát lạnh.
Thân thể yêu kiều của Mỹ Uyển đột nhiên run lên một hồi, cảm giác bờ môi của nam nhân đang lướt nhẹ trên mặt mình, từ trán đến mũi, hôn dịu dàng hai bên má.

Rốt cuộc đúng như dự đoán, đôi môi lớn nóng như lửa của nam nhân hoàn toàn đặt lên khuôn miệng kiều diễm đỏ như son của nàng, bốn cánh môi nhẹ nhàng ma sát, mơn trớn nhau.
Mỹ Uyển hơi giật mình một hồi nhưng lại vô lực phản kháng cả người như mềm nhũn ra.

Vũ Hạo ân cần âu yếm bờ môi thơm ngát, hồi lâu mới tiếp tục xâm nhập tấn công, vươn ra đầu lưỡi, va chạm trực diện hàm răng trắng ngọc đều như bắp của nàng.
Chiếc lưỡi ướt át đang cố gắng xâm nhập vào miệng, khiến Mỹ Uyển run lên bần bật, trái tim đập liên hồi, hơi thở hơi gấp gáp, nàng tận hưởng cảm xúc lạ kỳ bởi nụ hôn đầu đời rốt cuộc chịu không nổi chậm dãi hé mở hàm răng ngọc ngà kia.
Không bỏ qua cơ hội, như giao xà xuất động, Vũ Hạo tham lam quấn chặt chiếc lưỡi đinh hương ngọt lịm của Tống Tiên Tử, từ từ thưởng thức như nhấm nháp bảo vật thế gian vậy.
Mỹ Uyển chỉ cảm thấy mọi thứ trong mắt lúc này là một màu hồng, trái tim đập lên thình thịch , cảm giác hạnh phúc lạ thường, đôi tay thon dài ôm chặt vòng eo săn chắc khiến nàng cảm thấy an toàn kia, trong miệng không ngừng tiết ra hương tân ngọc dịch để nam nhân hút lấy, đồng dạng hắn cũng đem loại nước tràn đầy khí tức nam tử kia truyền vào miệng nàng.
Nhưng bấy nhiêu đó chưa đủ, nam nhân luôn là một động vật tham lam tràn đầy chiếm hữu, một tay siết chặt eo thon, một tay khác đã bí mật tập kích, chiếm lấy một gò bông đào ngoại cỡ của nàng cảm giác vô cùng đầy đặn, căng mịn của nàng tận tình xoa nắn.
Chìm đắm trong dư vị tình yêu khiến Mỹ Uyển hoàn toàn không để ý, chỉ khi đầu nhũ hoa đã cứng ngắc của nàng bị hai ngón tay xe lấy, ngắt nhẹ gây ra đau đớn, mới bất chợt mở mắt ra.
" Ưm ...!Vũ công tử ...!ưm " Mỹ Uyển yếu ớt nói.
" Giờ này nàng còn gọi ta là công tử hay sao " Vũ Hạo nhìn bờ môi đã hơi sưng lên của nàng mà trách cứ nói.
Mỹ Uyển thở dốc khiến bầu ngực nhấp nhô lên xuống, ánh mắt quyến rủ ngập nước pha lẫn xấu hổ.

Tiến triển tốc độ này là quá nhanh rồi khiến cho nàng vẫn còn chưa kịp thích ứng.
" Chúng ta vẫn còn chưa xác định rõ ràng mối quan hệ, như này có phải đã quá nhanh rồi không " Mỹ Uyển ánh mắt u oán nhìn lấy cậu mà nhẹ giọng nói.
" Đúng là rất nhanh, nhưng ta có thể cam đoan là thế gian này không ai xứng với nàng bằng ta.

Không biết là do bản tính tham lam và ưa thích cái đẹp của đàn ông hay không mà lúc nào đứng trước nàng đều làm cho ta tim đập liên hồi.

" tuy biết rõ tâm ý của nàng , nhưng là một đại nam nhân Vũ Hạo đâu thể nào để cho nữ nhân mở miệng trước được.
" Vậy còn Linh Vân thì sao ??? " Mỹ Uyển nhìn thẳng vào đôi mắt của nam nhân kia mà trực tiếp nói.
" Ta luôn yêu thương chăm sóc và bảo vệ nữ nhân của mình.

Và cũng sẽ không nguyện ý bỏ mặc ai cả.


" Vũ Hạo bá đạo nói ra
" Vậy có thể cho ta thời gian để suy nghĩ được không.

Việc này xảy ra quá nhanh khiến cho ta vẫn còn chưa kịp thích ứng được...." Mỹ Uyển yếu ớt nhẹ giọng trả lời nhưng chưa nói hết câu thì cậu đã bị một bờ môi mềm mại của nam nhân áp vào.
Vũ Hạo dùng hành động để bày tỏ thái độ , ôm nàng vào sâu trong lồng ngực, cúi xuống hôn thật sâu vào đôi môi đỏ mọng kia của nàng, vươn ra đôi tay ra ôm nàng vào lòng .
Mỹ Uyển cũng thuận theo ý nam nhân mà dựa sát vào lồng ngực của cậu mà hưởng thụ sự yên bình đến lạ thường này.
" Ta sẽ không thề non hẹn biển.

Cũng sẽ không nói lời mật ngọt mà ta sẽ dùng hành động của mình mà chứng minh cho nàng thấy là chỉ duy nhất Vũ Hạo ta đây, nam nhân duy nhất trên thế gian này xứng với nàng ."
...
Bảy ngày thoáng chốc trôi qua.
Sáng sớm, tiếng chuông vang vọng khắp Thạch Hà Kiếm tông, ai nấy đều phấn chấn tinh thần hừng hực chiến ý, Vũ Hạo cũng không tha thiết gì mấy cái vụ luận bàn kiểu giao hữu này của hai tông.

Nhưng cậu lại được tông môn đích thân chỉ định nên đành uể oải bước đi.
Sau cái đêm đó ở cùng với Mỹ Uyển, cả hai chỉ lặng lẽ ôm nhau hưởng thụ cảm giác yên bình ngắn ngủi đó rồi cũng chia tay nhau ra về.

Mỹ Uyển như trút được một mối tâm sự cho nên tinh thần nàng mấy ngày hôm nay vô cùng tốt, không còn vẻ mặt ủ thay vào đó là thần thái cao ngạo lạnh lùng vốn có.
Nhìn lượng lớn đệ tử trong tông mang theo vẻ mặt đầy nghiêm nghị đi đến, Vũ Hạo cũng lặng lẽ đi theo tiến vào quảng trường.
Không lâu sau thì cậu đến một khu vực rất rộng được lát bằng bạch ngọc, hình thành một quảng trường rộng lớn, xung quanh còn có từng cột trụ chạm khắc hình rồng uốn quanh, khí thế kinh thiên.
Ở giữa mỗi hai cột trụ khắc hình rồng là một pho tượng, tất cả đều là hung thú trông rất sống động tràn ra từng đợt khí tức hung sát lan khắp tám hướng, khiến toàn bộ quảng trường đều phủ đầy khí tức nghiêm nghị nặng nề.
Xung quanh quảng trường được bao bọc xung quanh bởi vô số chỗ ngồi , sức chứa có khả năng lên tới hàng nghìn người, bầu không khí trông vô cùng tưng bừng và sôi nổi.
Một đài cao được nhô ra ngoài, trên đài cao đó có mấy chục chỗ ngồi.

Không chỉ có các vị trưởng lão trong tông ngồi trên đó, mà ngay cả Tông Chủ Lý Mạc Thông cũng tới tham dự và hai vị trưởng lão Thanh Sắc và Thanh Nhạc của Thanh Vân tông.
Vẻ mặt Vũ Hạo đầy lười biếng đi lẫn trong đoàn đệ tử, khi tới quảng trường thì cậu chỉ tuỳ ý cùng Linh Vân tìm một chỗ nào dễ quan sát nhất để ngồi xuống.

Tuy là lần đầu tiên tới nơi này nhưng so về khí thế thì Bá Vương Điện của cậu trông khí thế hơn nhiều cho nên nơi này cũng chỉ liếc qua một chút rồi thôi.
Thạch Hà Kiếm tông và Thanh Vân tông được bố chí chỗ ngồi hai bên đối diện nhau khoảng cách cũng không tính là quá xa.

Vừa ổn định chỗ ngồi Vũ Hạo đã nhìn thấy Mỹ Uyển ở phía đối diện.

Nàng cũng vừa vặn nhìn cậu, hai mắt chạm nhau khiến cho cả hai bất giác đều lộ ra một nụ cười.

Có lẽ sau đêm đó tâm tình của Mỹ Uyển cũng đã được cởi mở hơn phần nào không còn giữ thái độ né tránh hay lạnh lùng với cậu nữa.


Mà thay vào đó là sự dịu dàng, thẹn thùng của thiếu nữ mới lớn tập yêu vậy.
" Ái...!đau ...!đau ...!Vân nhi nàng làm sao vậy , sao nàng lại véo ta " Tình cảnh vừa rồi làm sao có thể che giấu được trước con mắt của Linh Vân.
Tên này ngồi cạnh mình mà vẫn còn dám liếc mắt đưa tình với người khác thật là không biết trời cao đất dày.

Tuy nàng từng nói là sẽ không cấm Vũ Hạo thu thêm tỷ muội, nhưng bản tính đàn bà là hay ghen tuông cho nên vẫn là không chịu được mà phải dạy dỗ tên này một bài học.
" Hừ, trước mặt lão bà của mình mà vẫn còn dám liếc mắt đưa tình với người khác.

Tiểu Hạo chàng nói thử xem thiếp nên trị nàng sao đây " Linh Vân hừ lạnh , trừng mắt nhìn Vũ Hạo nói.
" Lão bà à truyện này dài lắm đợi sau này về chúng ta đóng cửa tắt đèn, cùng nhau nói chuyện được không.

Nơi này có biết bao nhiêu người đang nhìn chúng ta kia kìa.

" Vũ Hạo nhẹ giọng nói , đáp lại cậu cũng chỉ là cái hừ lạnh của Linh Vân mà thôi.
Phía bên kia , Tân Phong cũng nhìn thấy hết toàn bộ cảnh tình chàng ý thiếp , liếc mắt đưa tình của Vũ Hạo và Mỹ Uyển.

Khiến cho sắc mặt hắn trông vô cùng là khó coi, phải biết rằng hắn từ xưa đến nay hắn luôn tìm cách theo đuổi Mỹ Uyển.

Nhưng đều bất thành, là một trong hai người ngưng tụ ra Tử Sắc của thế hệ này trong tông.

Tưởng chừng như vậy cũng đã đủ tư cách để theo đuổi nàng , nhưng Mỹ Uyển đều trực tiếp bày tỏ thái độ cự tuyệt, thậm chí là có chút ghét bỏ hắn.
Còn tên tiểu tử Vũ Hạo kia thì sao , chỉ mới gặp mặt nhau thôi mà đã thành ra như này bảo hắn làm sao mà không tức giận cho được.

Ánh mắt nhìn về phía Vũ Hạo không khỏi có chút sát khí.
...
" Thiếu chủ Lý Mạc Sầu tới "
Trên bầu trời bỗng xẹt qua một tia chớp màu vàng, tất cả mọi người lại nhìn lên trên bầu trời, chỉ thấy lôi đình nổ vang, từng tia chớp lóe lên như những con ngân xà tán loạn, rồi một thanh niên áo xanh ngự trên một thanh phi kiếm , vẻ mặt đầy cao ngạo chớp mắt tiến vào nơi đây.

Phía sau gã, vô số tia chớp tán loạn khắp nơi, sấm sét nổ ầm ĩ, tu vi Trúc Cơ Hậu Kì ầm ầm toả ra.

Khi gã bước vào quảng trường, phạm vi mười trượng xung quanh hắn bất giác đã hình thành nên một mảnh lôi trì với một lượng lớn ánh sáng lôi điện khuếch tán ra xung quanh.
Trên đài cao ánh mắt của đám cao tầng đều lộ ra vẻ mặt tán thưởng nhìn về phía Lý Mạc Sầu.
" Đúng là hổ phụ sinh hổ tử , tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu bậc này quả đúng là thiên tài trong thiên tài a " Cả đám đều nhìn về phía trưởng môn mà tấm tắc khen.
Trong lúc cả đám đều nhìn về phía Lý Mạc Thông chúc mừng thì lão giả Thanh Sắc khiến cho người khác lúc nào cũng có cảm giác đầy sắc bén chợt ngẩng đầu lên, nhìn về nơi xa xăm, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười.
Vẻ mặt của Lý Mạc Thông cũng chợt tập trung, ngẩng đầu nhìn lên, mà hết thảy trưởng lão cũng đều nhìn về phương xa xa kia.
Một đạo hào quang…từ trên vô tận tầng mây trong thiên địa nhấc lên rồi ầm ầm lao đến, khí thế vô cùng mạnh mẽ, càng khiến cho tầng mây cũng trở nên cuồn cuộn.

Mơ hồ như có thể thấy được một thanh trường thương, như vẽ nên một vệt cầu vồng thanh sắc trong nháy mắt phá tan hết thảy cản trở, xuyên thẳng qua hư vô mà lao thẳng đến đây.
Trên thanh trường thương là một người thanh niên mặc một thân trường bào thanh sắc đang đứng trên đó, mái tóc đen tung bay, dáng vẻ thông tuệ anh tuấn đến mức tận cùng.

Lúc này gã chắp tay sau lưng, khí thế kinh người, bên ngoài thân thể gã còn có một màn sáng màu xanh nhạt, đặc biệt vệt cầu vồng xanh phía sau gã lúc này lại hóa thành từng đóa sen xanh như hình thành dị tượng.
Toàn bộ đám đệ tử ngoại môn khi ngẩng đầu nhìn lên, thấy cảnh này cũng đều trợn mặt há hốc mồm.


Bởi màn khởi đầu của gã này thực con mẹ nó quá hoành tráng rồi.
" Là Đại sư huynh , là Thanh Thiên sư huynh " cả đám Thanh Vân tông nhìn lên thân ảnh kia lộ vẻ sùng bái cực hạn.
Thanh Thiên là con của đại trưởng lão Thanh Sắc , tuy không ngưng tụ được hoàn toàn Tử Sắc Trúc cơ nhưng độ sắc tím của gã nhiều hơn sắc lam cũng được coi là Tiệm cận Tử Sắc.

Nhưng tu vi tên này quả không tầm thường tuổi còn trẻ mà đã là Trúc Cơ Hậu kì nửa bước là tiến vào Đỉnh Phong điều này cũng có thể thấy được về thiên tư hơn người của gã.
Ánh mắt Lý Mạc Sầu nhìn về phía thân ảnh kia cũng lộ vẻ mặt hơi ngưng trọng.

Tuy nhiên là chỉ là ngưng trọng một chút mà thôi, ánh mắt nhìn về phía Thanh Thiên lộ ra vẻ khiêu khích rồi khoé miệng cũng lộ ra nụ cười bật thốt ra một câu
" Thú Vị "
"Thanh Thiên Thanh Vân tông, bái kiến Lý tông chủ và chư vị trưởng lão." Cầu vồng đến nơi, Thanh Thiên chắp tay hướng về đài cao cúi chào, sau đó hờ hững bay xuống, mỉm cười gật đầu với đám đệ tử Thanh Vân tông.
" Được, được, được!" Trên đài cao,ánh mắt Lý Mạc Thông lộ ra đầy vẻ tán thưởng.
“ Tuổi còn trẻ mà đã cảm ngộ được cảnh giới và thiên tư bậc này.

Thanh Thiên quả là một đối thủ nặng kí của bất kì đệ tự nào tham gia vào ngày hôm nay "
Các vị trưởng lão cũng gật đầu đồng ý , ánh mắt Thanh Sắc trưởng lão nhìn về phía Thanh Thiên đầy vẻ nhu hoà .
Ngay khi mọi người còn đang trò chuyện trên đài cao, thì Vũ Hạo lúc này đang ngồi phía dưới quảng trường, nhìn qua các thiên tài hai tông một lượt cậu cũng cảm thấy có chút gật đầu cảm khái.
" Thiên kiêu càng nhiều sau này tập hợp lại cùng một chỗ đánh tới Trung Du mình cũng đỡ được phần nào sức lực.

"
Người tới càng ngày càng nhiều, những đệ tử ngón tay nắm lại răng rắc lộ vẻ hưng phấn, một số đệ tử có tu vi chưa tới, nhưng trận giao hữu này là một sự kiện trọng đại hiếm có của cả tông nên bọn hắn cũng muốn đến quan sát ít nhiều.
" Trong các ngươi, còn có một vài người được gọi là Thiên Kiêu, chẳng qua là có thể dựa vào thiên phú mà thôi.

Không thiếu người có thiên phú tốt cuối cũng vẫn phải thất bại, cho nên hôm nay chính là cơ hội để các ngươi chứng minh một chút, các ngươi có đúng với danh xưng mà người khác gọi hay không, thật sự đúng với cái danh xưng…Thiên kiêu hay không!” Thanh âm trầm thấp của Lý Mạc Thông truyền ra, càng thêm sôi sục, như hòa cùng vào ý tứ khắc nghiệt sẵn có nơi này, khiến cho hơi thở của mọi người trong quảng trường đều trở nên dồn dập.
" Như các ngươi cũng biết mục đích của việc thi đấu lần này đó là vì muốn tìm ra trong hàng nghìn đệ tử của hai tông ngày hôm nay chỉ được phép chọn ra 50 người có tu vi Trúc cơ trở lên.

Tham gia với tư cách là đệ tử tinh anh tiến vào Thượng cổ cấm địa 1 tháng tới, các ngươi cũng chỉ có một lần cơ hội mà thôi cho nên hãy cố hết sức mình mà làm " Nói đến đây âm thanh của Lý Mạc Thông bỗng vang vọng đất trời.
" Bây giờ ta tuyên bố lần giao hữu giữa các đệ tử Thạch Hà Kiếm tông và Thanh Vân tông chính thức..."
" BẮT ĐẦU "
...
Mai có khả năng không ra chương nhé mọi người.

&LT3
...
Đạo hữu nào có lòng ủng hộ thư sinh viết truyện thì đây ạ : &LT3
Tài Khoản : 1507060602 ( Ngân Hàng : MB Bank )
Chủ Tài Khoản : VU KIM TRACH
Em xin trân thành cảm ơn !!!
...
Chúc cả nhà ngủ ngon &LT3